Editor: Elf
- ----
Sáng sớm ánh ban mai chiếu vào, Hứa Thiên Tư từ trong giấc ngủ tỉnh lại, nghiêng đầu nhìn người bên cạnh.
Anh thật đẹp.
So với hồi mới gặp còn đẹp hơn.
Bộ dạng lúc ngủ trông như một thiên sứ
Thiên sứ mở mắt ra, nở một nụ cười ấm áp, ngăn cô muốn ngồi dậy......
Đem người ấn lại trên giường hôn một lúc rồi ngước mắt lên nhìn cô, ánh mắt mang theo tia ủy khuất cùng vô tội.
Anh muốn, vì sao không cho anh?
Hứa Thiên Tư trong ánh mắt nhìn ra được suy nghĩ của anh.
Từ khi anh không nghe thấy, anh đã học cách giao tiếp bằng mắt nên bây giờ thành quen lại càng ít khi nói chuyện, như vậy không tốt.
Nếu không nói chuyện một thời gian dài, cơ thể sẽ dần mất đi chức năng ngôn ngữ.
Hứa Thiên Tư:
"Hôm nay em muốn đi bệnh viện kiểm tra, không được trễ hẹn nữa."
Vốn dĩ không có trễ hẹn, nhưng bị anh quấy một phen, nên thành ra lại trễ
Lâm Úc ánh mắt vẻ lên án, lại kiểm tra cũng đâu có kết quả gì, anh không muốn
Hứa Thiên Tư che lại mắt:
"Em không thấy em không thấy em không thấy......"
Anh đành phải ôm lấy cô, tiến đến bên tai cô nói:
"Anh biết rồi, bé phiền phức"
Hứa Thiên Tư ôm chăn cười ha hả, thấy anh ngồi ở bên cạnh vẻ mặt buồn bực, liền vươn chân nhẹ nhàng đá hắn.
"Anh đi nấu ăn đi, sắp muộn rồi đó."
Lâm Úc không thích trong nhà có người ngoài, Hứa Thiên Tư cũng không nấu cơm nên một ngày ba bữa đều là Lâm Úc nấu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-rai-com-cho-se-phai-chet/1021312/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.