Editor: Elf
- ----
Buổi sáng khi nhìn thấy thông báo từ 《 âm nhạc thiếu niên 》, Cố Mật Thu vừa đi vừa ăn đậu phộng tới phòng nhạc cụ
Vẫn còn sớm, không có ai trong phòng, anh đi đến một cánh cửa cũ, nhẹ nhàng đẩy ra, kinh ngạc nhướng mày.
Cô em gái nhỏ mới quen đang ngồi trước cây piano, không biết đang làm gì, đang đập đầu vào cây đàn, không thấy đau luôn?
Anh cười ra tiếng, đàn em này có sắc có tài, có giọng, nhưng trông cứ ngốc ngốc làm sao
Lấy đậu phộng gõ một cái, cô ngẩng đầu lên, lộ ra một khuôn mặt ửng hồng.
Hứa Thiên Tư cảm thấy chính mình sắp nổ tung rồi, cô không nghĩ tới mới sáng sớm Lâm Úc đã cho cô một bất ngờ như vậy
Ngay cả khi giá trị sinh mệnh có tăng vọt cũng không thể che đi nỗi xấu hổ trong lòng cô.
Thật sự quá mất mặt.
Cô âm thầm hét trong lòng, đập đầu vào cây đàn để lấy bình tĩnh.
Đột nhiên bị gõ một cái, cô ngẩng đầu, thấy Cố Mật Thu cười tủm tỉm đi tới, vội vàng luống cuống tay chân tắt điện thoại, hỏi:
"Đàn anh Cố cũng tới luyện thanh?"
Cố Mật Thu gật đầu:
"Ừ."
Giây tiếp theo lại cười rộ lên:
"Được thần tượng tán tỉnh cảm giác thế nào?"
Mặt Hứa Thiên Tư lại đỏ lên, cô ra vẻ bình tĩnh:
"Mang mặt nạ nên đâu ai biết là em đâu?"
Nếu anh biết, chắc cô chết luôn rồi.
Cố Mật Thu cười ha hả, cười đến Hứa Thiên Tư nhịn không được trừng anh ta.
"Được rồi không cười nữa."
Anh mở điện thoại lên:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-rai-com-cho-se-phai-chet/1021308/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.