Anh trai giao thức ăn ngoài đứng ở cửa phòng ký túc xem ra cũng không lớn hơn họ là bao, mặc đồng phục của một quán điểm tâm gần đó, mũ lưỡi trai màu đen che khuất hơn phân nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra một đoạn cằm trắng trắng nho nhỏ, nhìn vô cùng dịu dàng ngoan ngoãn.
Dễ nhận thấy vẻ ngoài rất có tính lừa gạt này tạm thời chống đỡ cơn giận của Triệu Bàng và Vương Phục Lương, hai người chỉ dùng ánh mắt “có phải đầu óc người này có hố không” không thể tưởng tượng nổi nhìn đồ đần không biết hàng này.
Anh trai giao thức ăn ngoài đương nhiên đã nhận ra thái độ như vậy, chậm rãi ngẩng đầu lên.
Lúc này Phương Hòe Ninh mới thấy dáng vẻ của cậu, mặt mày đẹp đẽ, mũi môi thanh tú, ngũ quan phối hợp đến mức chói sáng mười phần, quả thực có loại cảm giác khó phân nam nữ, ngoài ánh mắt có hơi âm trầm ra, khuôn mặt coi như cực kỳ có ký ức.
Dường như nhớ ra cái gì đó, Phương Hòe Ninh sững sờ.
“Tôi lấy hai mươi tệ luôn có lý do của tôi.” Anh trai lại không nhìn về phía Phương Hòe Ninh, chỉ không kiêu ngạo không tự ti nói trong sự khinh miệt mạnh mẽ.
“Lý do gì?!” Vương Phục Lương tò mò đến nỗi quên luôn cà lăm.
Anh trai suy tư một lát, chậm rãi nói: “Đầu tiên, chưa tới một tuần nữa sẽ qua tháng sáu, mặc dù có vài khoa thi sớm, nhưng nghỉ hè của toàn đại học A vẫn muộn hơn trường học khác một chút, khoảng thời gian này, không ít nhân viên thu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-quen/65736/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.