Món riêng tháng 9 cách vườn hoa Tố Mỹ một khoảng, Lật Đình cưỡi xe điện nhỏ chở Lật Hàm về, Lật Hàm ngồi ở phía sau vững vàng ôm eo Lật Đình, tựa đầu trên lưng cậu, mặc dù rất yên tĩnh, nhưng Lật Đình biết Lật Hàm vẫn đang rơi nước mắt, vì áo thun của mình đã bị thấm ướt một mảng.
Sau khi đi mười mấy phút, xe điện dừng trước biệt thự, Lật Đình đợi chốc lát vẫn không thấy Lật hàm phản ứng, cậu hơi nghiêng đầu liếc nhìn đối phương, hỏi: “Rất đau?”
Ban đầu Lật Hàm không nói, một lúc sau mới khẽ gật đầu một cái, sau đó lại lắc đầu.
Lật Đình hiểu cậu ta rất rõ, thoáng cái đánh trúng điểm yếu của Lật Hàm, hỏi: “So với đau lòng, đàn ông gặp phải chuyện này không phải nên tức giận hơn sao?” Dù là chửi bậy với mình cũng bình thường hơn ôm mình khóc lóc.
Cuối cùng Lật Hàm ngẩng đầu lên, mắt đã sưng thành quả óc chó, oán giận lại ấm ức: “Cho tới bây giờ… chưa từng có ai đánh em.” Cha không, mẹ cũng không, người thân bạn bè càng không có khả năng, chuyện ngày hôm nay khiến cho Lật Hàm luôn luôn ngoan ngoãn làm cho người ta thích nhận lấy một cú đả kích gần như hủy diệt về lòng tự trọng, so với thể xác, tâm lý của cậu ta rõ ràng đau hơn.
Lật Đình bước xuống xe, không an ủi cũng không đau lòng người em trai này, giọng nói vẫn tỉnh táo như cũ: “Trước kia không có, nhưng thế giới này rộng như vậy, làm sao có thể ai ai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-quen/2194374/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.