Người ngồi cao như vậy, lại đang trong giờ làm việc, dù Phương Hòe Ninh lại ngo ngoe muốn động cũng không thể làm gì cậu, chỉ có thể tiếp tục ổn định tâm thần tập trung tinh thần rèn luyện, hắn vừa bơi vừa nghĩ, nhân viên cứu hộ có thể đảm nhiệm vị trí kia, xem ra nhất định có ít bản lĩnh dưới nước, mình luyện bơi cũng nhiều năm rồi, sẽ không ngay cả cái này cũng không sánh nổi với cậu ấy chứ.
Vừa nghĩ tới tay chân lèo khèo kia rào rào lay động trong nước, bể nước màu lam nhạt phản chiếu làn da cậu, vòng eo thì nhấp nhô theo gợn sóng mềm mại… Nơi nào là nhân viên cứu hộ, đây rõ ràng là mỹ nhân ngư.
Không được, suy nghĩ lại hơi tung bay, Phương Hòe Ninh đành phải cắm đầu vào nước, tìm tỉnh táo về.
Cũng may có Tiền Khôn ở bên cạnh giám sát so đấu, át chủ bài không những hoàn thành lượng vận động một ngày, còn bơi đi bơi lại hơn mấy vòng như uống thuốc trợ tim, lại ngẩng đầu nhìn về đài quan sát lại phát hiện người ngồi phía trên không thấy đâu.
Phương Hòe Ninh lập tức sốt sắng tìm kiếm xung quanh, đã thấy mỹ… không, nhân viên cứu sinh đã xuống khỏi đài quan sát, đang để chân trần đi tới đi lui bên cạnh ao tuần tra, mắt luôn nhìn chằm chằm bốn phương tám hướng trong nước, biểu cảm không hề qua loa.
Giống như nhận ra được ánh nhìn đăm đăm, nhân viên cứu hộ nhìn lại, bước chân cũng di chuyển theo, chậm rãi đi về phía Phương Hòe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-quen/2194369/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.