Ký túc xá Lật Đình và Điền Điển ở tạm là bố cục một phòng ngủ một phòng khách, phòng khách và phòng ngủ đều bị đổi thành giường tầng, mỗi gian phòng có thể ở hai đến ba người, tắm gội và phòng bếp dùng chung, phòng ở khu vực này cũng không tệ, mặc dù cư xá Hữu Hữu lâu năm rồi, nhưng căn phòng sáng sủa rộng rãi, mà mấy gian chủ quán cơm mượn được này đều là bán thô, cũng coi như đều có ưu khuyết điểm.
Chẳng qua những điều này cũng không đến lượt Lật Đình và Điền Điển phàn nàn, họ vốn ở nhờ, nhất là Lật Đình, nếu như tương lai ký túc xá đầy nhân viên ở rồi, cậu cũng phải nhường chỗ. Đương nhiên hoàn cảnh chỗ này coi như đã tốt hơn phòng thuê lúc đầu nhiều rồi, đối với Lật Đình mà nói, có khó khăn cũng không phải không thể vượt qua.
Điền Điển tắm rửa một tí đã bổ nhào lên giường, lăn hai vòng trên giường tầng, sau đó hứng khởi nói: “Lật Tử, ông chủ của bọn tao vậy mà để tao làm quản đốc, tao thật sự có nằm mơ cũng chẳng ngờ.”
Lật Đình đọc sách cũng không ngẩng đầu lên: “Nhẫn nhục chịu khó, không đề cập đến tăng lương, ngay cả bảo hiểm cũng không đóng, đổi lại là ai cũng muốn chế độ công nhân nô lệ như vậy.”
“Ơ kìa, mày đừng nói thế, những năm gần đây thật ra tao gây không ít họa cho hắn, hắn không ném tao ra ngoài đã là rất khá, chúng ta cũng nên nhớ cái tốt của người ta, giống như mày tốt với tao,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-quen/2194360/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.