Phương Hòe Ninh đứng một mình ở trạm đợi xe, ngẩng đầu có thể thấy được mặt trăng to như chậu rửa mặt trên trời, nhưng mặt trăng to như thế lại không sáng tí nào, xung quanh vẫn đen thui một mảng.
Con muỗi vo ve bên tai, âm thanh càng kêu càng to, Phương Hòe Ninh tránh cũng không thể tránh khốn khổ không thôi, chỉ có thể đi vòng quanh trên đất trong phạm vi nhỏ. Không biết đợi bao lâu, cuối cùng xe cũng đến.
Trên xe đã đầy ắp người, Phương Hòe Ninh không muốn lên, nhưng bất đắc dĩ bị con muỗi gào thét đuổi lên xe. Cùng lúc đó một mùi kỳ lạ phả vào mặt vây quanh hắn, cũng không giống như mùi cơ thể và mồ hôi của đám đông, mà là mùi nóng ẩm của thôn dã xen lẫn mùi lô hội tươi mát, khiến Phương Hòe Ninh vừa ngửi lại không nhịn được ngửi thêm.
Trên xe rất nhiều người, chiếc xe chạy lại cố sức lung lay, Phương Hòe Ninh không nắm được tay vịn ở giữa trái phải không có chỗ dựa giống con cá rơi vào dòng nước xiết bị đám người mãnh liệt bên trong xe không ngừng đưa đẩy, dọc đường đẩy ra bên cạnh một cánh cửa khác. Sau đó vừa ngẩng đầu, nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc.
Đối phương đang nhìn ngoài cửa sổ xe, nghe thấy tiếng động chậm rãi xoay người qua, tầm mắt dừng trên mặt Phương Hòe Ninh.
Tỉ mỉ nhìn một vòng, người kia cảm thán: “Sao cậu bị muỗi cắn nhiều nốt như thế…”
Phương Hòe Ninh chỉ cảm thấy một đầu ngón tay thò qua, nhẹ nhàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-quen/2194354/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.