Nhân vật chính được thăm là người không thích nói chuyện phiếm, đổi lại là người ngoài không quan trọng lải nhải dông dài nói nhảm một hồi lâu, đợi đến khi Lật Đình ăn cơm xong, cân nhắc rằng bệnh nhân vẫn cần nghỉ ngơi, bọn Vương Phục Lương muốn rời đi.
Điền Điển phải đến quán bar làm việc, trước khi đi quả thực là cũng lôi Lật Hàm đi cùng, dù sao Lật Đình cũng không hi vọng ba mẹ phiền lòng biết tình hình gần đây của mình, nếu Lật Hàm vì vậy mà về muộn, nói không chừng sẽ bị ba mẹ cậu ta phát hiện, rước lấy phiền phức.
Phòng bệnh vừa rồi còn ầm ĩ ồn ào lập tức yên tĩnh lại, Phương Hòe Ninh đi sau cùng, cách xa mọi người một khoảng, bước chân rất chậm. Hắn tựa như còn lời muốn nói, chào hỏi cáo biệt cũng được, nhưng thật ra lúc nãy Vương Phục Lương đã nói đi nói lại mấy lần những điều bệnh nhân cần chú ý, với trực giác của Phương Hòe Ninh, hắn cho rằng Lật Đình cũng sẽ không nghe những ý kiến này, vậy mình tiếp tục nhiều chuyện có gì cần thiết đây.
Nhưng cứ rời đi như vậy… Từ đầu đến cuối không giao lưu, không tiếp xúc, chỉ có một lần thăm hỏi ánh mắt hư vô mờ mịt, bản thân còn vì thế vội vội vàng vàng giảm công việc thực nghiệm đến một nửa thời gian bình thường, hắn cũng rảnh thật.
Đang suy nghĩ lung tung viển vông, chợt cảm thấy cổ tay siết chặt, Phương Hòe Ninh mù mờ cúi đầu, chỉ thấy tay áo mình bị mấy ngón tay nhẹ nhàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-quen/2194341/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.