Cuốn truyện [Không phụ] này vốn tên gọi [Ngày xuân cũ], nguyên nhân rất đơn giản, có một lần vô tình tôi đọc Giang Thành tử của Tần Quan thấy “Xuân quang hoàn thị cựu xuân quang. Đào hoa hương. Lý hoa hương. Thiển bạch thâm hồng, —— đấu tân trang. Trù trướng tích hoa nhân bất kiến, ca nhất khuyết, lệ thiên hành.”* Bấy giờ, bỗng bị cảm động, rõ ràng chỉ là câu cảm thán cảnh còn người mất bình thường thôi, song ba chữ [Ngày xuân cũ], thật sự đập vào lòng tôi. 
*Xuân nay vẫn là xuân như cũ. Hoa đào tỏa, hoa mận thơm. Nõn trắng, sậm hồng, điểm phấn hương. Rầu rầu tiếc hoa người khuất bóng, ca vừa đoạn, lệ ngàn hàng. (Số đâu có số lạ lùng, Tần Quan trên Thivien có mấy chục bài được dịch, cái bài cần thì không thấy đâu:v. Đọc cho vui thôi các bạn, (chắc là) vừa không đúng lại còn ngang vần:__:.) 
Lập tức tôi bèn nghĩ ra hai hình tượng, một là mận đào thơm ngát mà dưới tàng cây người ấy mỉm cười ngắm hoa, một là cảnh đẹp vẫn như xưa, nhưng người ngắm hoa cũng đã tan biến. Hoa tàn hoa nở người không biết, mà người mất rồi, hoa cũng chẳng hay. 
Thế là bèn có mở đầu câu chuyện, A Chiêu lẻ loi trơ trọi một mình ngồi trong sân phơi nắng, thỉnh thoảng cúi đầu, nhìn móng tay mình đã trắng bệch, giống như từng chút xíu sinh mệnh đang biến mất của cô ấy. 
Một cô gái vì tình tổn thương, đương nhiên nên có một chàng trai tổn thương cô ấy, thế là Chung Trần cũng ra sân, mang theo sự lãnh khốc trời sinh là đế vương, thảng như không mang hoài 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-phu/1130183/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.