Trên đường về cung, tôi cố gắng để mình nom không có gì đáng ngại, nước mắt lau sạch sẽ, còn cứng rắn muốn treo một khuôn mặt tươi cười. Lại muốn gặp Trụy Nhi, cô bé biết tin dì Ngô chết đã rất đau lòng, nếu như bị cô bé phát hiện, tôi vốn có thể sống, cuối cùng vẫn phải chết, cô bé có lẽ sẽ khóc đến rất đau lòng, đả kích cũng sẽ rất lớn. 
Nhưng tôi đến cổng cung Phượng Tê, liền kinh ngạc phát hiện Trụy Nhi lại đổi về y phục cung nữ, ngồi cùng một người nam tử trên ghế đá nhỏ hẻo lánh. Hai người đều đưa lưng về phía tôi, nhìn không thấy khuôn mặt hai người, nhưng Trụy Nhi thỉnh thoảng gật đầu trò chuyện cùng gã, nom tâm trạng đã hơi khôi phục chút ít. 
Mà nam tử kia, chính là Long Thần. 
Tôi nhíu mày, cúi đầu bước nhỏ về trong cung Phượng Tê, nhanh chóng đổi quần áo cung nữ, lại thản nhiên đi ra cung Phượng Tê. Tôi chậm rãi đến sau lưng Trụy Nhi cùng Long Thần, chỉ nghe được Long Thần nói: “Sao ở biên tái khác kinh thành, đến đêm, sao trời nhiều lắm, giống một tấm gấm thật dài biết phát sáng, bay trên trời.” 
Trụy Nhi nói: “Thật ư? Trong hoàng cung ngẩng đầu nhìn, cũng chỉ có thể nhìn thấy một chút thôi.” 
“Ừm, biên tái cỏ rất cao, trời rất thấp, nằm ngửa nhìn trời, cứ như mây cũng sắp rơi xuống.” Long Thần khẽ gật đầu. 
Trên mặt Trụy Nhi lộ ra một chút mong chờ. 
Tôi nhẹ nhàng ho một tiếng. 
Trụy Nhi sững sờ, quay đầu trông thấy là tôi, vội hành lễ: “Hoàng hậu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-phu/1130179/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.