Chung Trần đi rồi, Trụy Nhi vụng trộm chạy vào, núp sau cây cột lén nhìn tôi, có lẽ cô bé muốn xem tôi có bị Chung Trần tổn thương  không. 
Lo lắng dư thừa, tôi đã không còn bị Chung Trần đả động nữa, tiếng nói của chàng giờ không cách nào làm tôi tổn thương. 
Không gì buồn hơn là lòng đã chết, mà đối với tôi, không gì buồn hơn là chưa chết lòng. 
Nếu như tôi vẫn còn nuôi hi vọng, vậy mới thực là khiến người ta tuyệt vọng. 
Trụy Nhi đi chưa bao lâu, sư huynh liền tới. Trên mặt anh mang mặt nạ da người, dán râu giả, còng lưng, giả vờ đến thăm bệnh cho tôi. Vào trong cung, lại thẳng người, mạnh mẽ rắn rỏi—lập tức giống như trong dĩ vãng đã từng. 
Anh hơi mất tự nhiên sờ mặt, tôi nói: “Anh vẫn mang theo thứ này.” 
Sư huynh nhẹ gật đầu. 
“Chuyện Khúc Mị, là anh làm sao?” Mặt tôi vô thức nở nụ cười, Khúc Mị cố tình ngã trước mặt tôi, nhất định là có lòng muốn là sảy đứa con, nhưng kết cục lại không sao, tất không thể bỏ qua công lao sư huynh. 
Nhưng sư huynh gật đầu, rồi lại lắc đầu. 
Anh nói: “Khúc Mị, căn bản không mang thai.” 
Tôi sững sờ, nói: “Không có thai?” 
“Ừm, nhưng lúc ta thăm mạch cho cô ta, trộm hạ thuốc cô ta, mạch tượng cô ta mấy ngày này sẽ giống như hỉ mạch. Nhưng… trước đó cô ta không có thai.” Sư huynh cau mày. 
Tôi rất kinh ngạc: “Chuyện thế này, làm sao có thể giấu được Chung Trần?” 
Sư huynh tán đồng gật đầu: “Vậy nên, chỉ có thể là Khúc 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-phu/1130171/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.