Chương trước
Chương sau
Đảo mắt liền đến lúc ăn tết.
Ngày trừ tịch này, khó có khi không có tuyết rơi, nhiệt độ không khí tuy rằng vẫn lạnh đến lợi hại, nhưng gió lại nhỏ đi nhiều.
Hoắc Thù liếc mắt nhìn nhìn một cái không trung bên ngoài, cho nha hoàn thu thập một ít đồ dùng trẻ con, sau đó Nhiếp Ngật dùng một cái áo choàng mỏng màu xanh ngọc bọc cho A Cửu, tự mình ôm hắn, hai vợ chồng dẫn theo một chuỗi nha hoàn bà tử phía sau, cùng nhau đi đến thượng viện
Có nha hoàn đứng ở hành lang, gương mặt bị đông lạnh đến đỏ bừng, nhìn thấy bọn họ lại đây, vội tiến lên thỉnh an, xốc mành lên cho bọn họ
Trong phòng chính náo nhiệt, người nhị phòng cùng tam phòng
đều đã tới, đang vây quanh lão phu nhân nói giỡn.
Nhìn thấy hai người ôm hài tử tiến vào, lão Vệ Quốc Công cùng Nhiếp lão phu nhân đều thập phần vui mừng, vội làm cho bọn họ ôm hài tử lại đây.

A Cửu sinh ra đến bây giờ, bất quá chỉ mới một tháng, bởi vì thời tiết lạnh, không thể ôm ra ngoài, cho nên số lần hai lão nhìn thấy tằng tôn tử ít đến đáng thương.
Tuy trong lòng Nhiếp lão phu nhân vui mừng, lại nhịn không được oán trách nói: "Thời tiết lạnh như vậy, sao các con lại ôm hắn lại đây? Vạn nhất làm hài tử lạnh thì làm sao bây giờ đây?"
Nhiếp Ngật đưa hài tử cho tổ phụ đã cúi người qua đây, đáp: "Sẽ không, con ôm hắn vào trong ngực, rồi dùng y phục bọc hắn lại, không làm hắn bị lạnh đâu."
Nhiếp lão phu nhân trừng hắn một cái, cảm thấy hai vợ chồng son vẫn còn quá trẻ tuổi, đều không hiểu cách chăm sóc hài tử.
Tuy nghĩ như vậy nhưng lại vội vội vàng vàng tiến đến chỗ trượng phu xem hài tử, nhìn thấy gương mặt nhỏ bụ bẫm của hài tử, nằm trong lòng ngực lão Vệ Quốc Công ngủ thật ngon, lão phu nhân cũng vui tươi hớn hở, đầy mắt đầy tim đều là yêu thương.

Lão Vệ Quốc Công ôm tằng tôn, trên mặt cũng cười ha hả, nếu không phải lão thê vội vã muốn nhìn hài tử, ông cũng không muốn buông tay. Thấy Nhiếp lão phu nhân muốn ẵm hắn, ngoài miệng ông còn nói: "Hài tử nặng, thân thể bà chịu không nổi đâu, vẫn là để ta ôm cho bà xem được rồi"
Nhiếp lão phu nhân oán trách liếc ông một cái, "Lão gia yên tâm, lòng ta hiểu rõ, nhất định ôm hắn thật chặt."
Dứt lời, cũng không cho ông cự tuyệt, duỗi tay qua ôm
Mấy tỷ muội Nhiếp Từ thấy thế, vội tiến đến bên cạnh tổ mẫu nhìn cháu trai, vẻ mặt hiếm lạ.
Tuy rằng trong khoảng thời gian này chỉ cần thời điểm trời không rơi tuyết, mấy tỷ muội cũng sẽ dắt tay nhau cùng đi đến Lăng Vân viện thăm cháu trai nhỏ, nhưng rốt cuộc cháu trai vẫn còn nhỏ, các nàng cũng không thể ở chỗ đó quấy rầy, cho nên cũng gặp không nhiều lắm, trong lòng vẫn cảm thấy không đủ

"A Cửu lại lớn lên một chút rồi nha, khuôn mặt nhỏ cũng trắng hơn hôm trước rồi." Nhiếp Từ nói, vội vàng nói: "Tổ mẫu, cho con ôm một cái."
Nhiếp lão phu nhân ôm tằng tôn tử liền không muốn buông tay, cho dù hài tử có chút nặng, bà cố hết sức ôm, cũng không bỏ xuống được, lập tức liền nói: "Tiểu cô nương các con sao hiểu được cách ôm hài tử, nhìn được rồi."
Nhiếp Du bĩu môi, cố ý hờn dỗi nói: "Tổ mẫu có tằng tôn tử, liền không thích tỷ muội chúng con."
Nhiếp Từ cũng phụ họa, Nhiếp Tuệ che miệng ở một bên cười.
"Đều thích, đứa nào ta cũng thích." Nhiếp lão phu nhân cười nói, nhưng vẫn không buông tay, trong lòng yêu thích A Cửu không thôi, khó được khi tôn tử ôm hắn lại đây, tự nhiên muốn ôm cho đã ghiền.
Đám người Nhị thái thái cùng Tam thái bao lâu nay chưa nhìn thấy bộ dáng này của Nhiếp lão phu nhân, thầm nghĩ lão phu nhân quả nhiên thiên vị đại phòng, nhưng lão Vệ Quốc Công cũng ở đây, thấy bộ dáng hai lão cao hứng, mọi người tự nhiên biết điều, sẽ không nói chuyện gì không vui nên đều cười phụ họa
Bởi vì có hài tử, cho nên đêm giao thừa hai vợ chồng cũng chưa ở lại đến đêm, đã bị lão phu nhân giục trở về nghỉ ngơi, thuận tiện ôm hài tử đã ngủ trở về
Mùng một năm mới, mệnh phụ tiến cung triều bái.
Giống như năm trước, sáng sớm Hoắc Thù liền bò dậy, trước cho cha hài tử một cái hôn vang dội, tiếp theo trước khi ra cửa, lại cho hài tử đang ngủ ngon một cái hôn thơm ngọt, dặn dò bà vú cùng bọn nha hoàn cẩn thận chăm sóc rồi mới ra cửa.
Tới hoàng cung, khi Hoắc Thù cùng Nhị thái thái, Tam thái thái được cung nhân dẫn tới một chỗ cung điện, liền nhìn thấy Ngu lão phu nhân dẫn theo Ngu Ngũ phu nhân đang cùng Vinh Thân Vương phi nói chuyện, cũng không thấy An Dương quận chúa.
Hoắc Thù đi qua, trước thỉnh an Vinh Thân Vương phi cùng Ngu lão phu nhân, tiếp theo mới kỳ quái hỏi: "Tổ mẫu, như thế nào không thấy Tú Tú, nàng hôm nay không tới sao?"
Nghe được lời này, bọn người Vinh Thân Vương phi nhoẻn miệng cười rộ lên.
Khi Hoắc Thù đang nghi hoặc, Ngu lão phu nhân kéo tay nàng, cười ha hả nói: "Hiện tại thân thể Tú Tú không tiện ra cửa."
Hoắc Thù còn chưa phản ứng lại, liền thấy Vinh Thân Vương phi đầy mặt vui mừng gật đầu, nhỏ giọng nói: "Tú Tú nàng nha, mấy ngày hôm trước mới khám ra đã mang thai, được một tháng."
Loại chuyện vui này, trước ba tháng thai ổn sẽ không thông báo rộng rãi, cho nên Vinh Thân Vương phi cũng không lớn tiếng nói.
Hoắc Thù mở to hai mắt, tiếp theo cũng là vẻ mặt vui sướng, cười nói: "Vậy thật sự là quá tốt, tin tức tốt như vậy, tổ mẫu cũng không cho người nói với con một tiếng." Nàng cùng An Dương quận chúa quan hệ tốt như vậy, biết trước cũng không có gì.
Ngu lão phu nhân cười nói: "Lúc ấy sắp ăn tết, mọi người đều bận nên cũng không nói chuyện này." Dù sao khi ăn tết, mọi người sẽ đến cửa chúc tết lẫn nhau, đến lúc đó nói cũng như vậy
Vinh Thân Vương phi làm mẫu thân An Dương quận chúa, tại mấy ngày trước đã biết được tin tức, bất quá khi đó bởi vì ăn tết, cho nên nàng cũng ngại lập tức đến tướng quân phủ thăm nữ nhi, mà cho người thu thập vài thứ tốt đưa đi tướng quân phủ, coi như là hàng tết, thật ra cũng không làm truyền ra ngoài.
Bởi vì tin tức này, mọi người đều vui mừng đầy mặt
Bất quá loại không khí vui mừng này khi nhìn thấy Thái Ninh trưởng công chúa mang vẻ mặt âm trầm đi tới, liền giấu đi rất nhiều.
Từ sau khi Cao Sùng bị đưa đi quân doanh Thiên Thủy thành, tâm tình Thái Ninh trưởng công chúa liền không quá tốt. Nàng tin tưởng chắc chắn nhi tử đã bị người khác mưu hại, đáng giận là tra không ra hung thủ là ai, hơn nữa Thái Hậu cũng không có biện pháp cứu nhi tử ra khỏi đó, nữ nhi tuy là hoàng tử phi, lại xa rời nàng, vẫn là đứa không dùng được, làm cho Thái Ninh trưởng công chúa càng thêm cảm thấy cuộc sống này quá không được như ý.
Người gặp quá nhiều chuyện không như ý, ít nhiều cũng sẽ hiện ra trên mặt.
Thái Ninh trưởng công chúa hình dung gầy ốm, giữa mày có thêm vài phần ủ dột, khi có người nhìn đến, sẽ cho người ta một loại cảm giác âm trầm, so với vẻ kiêu ngạo trước đây, càng thêm không dễ chọc, khi mọi người nhìn thấy nàng đều không khỏi có vài phần cẩn thận.
Bất quá Ý Ninh trưởng công chúa vẫn không để nàng vào mắt như cũ, cười khanh khách đi tới, cùng nàng chào hỏi.
Thái Ninh trưởng công chúa u tối liếc nhìn nàng một cái, nói: "Tỷ tỷ thoạt nhìn tinh thần phấn chấn, dường như lại trẻ hơn năm trước một ít. Cũng đúng, nghe nói trưởng tử của Thế Cẩn là đứa bé có phúc khí, chỉ chớp mắt một cái, tỷ tỷ lại làm tổ mẫu người ta rồi."
Ý Ninh trưởng công chúa cười nói: "Còn không phải sao, hài tử kia bộ dạng thật chắc nịch, làm cho người ta rất yêu thích."
Thái Ninh trưởng công chúa nhìn bộ dạng nàng vui mừng, lại nhịn không được nghĩ đến kết cục của đôi nhi nữ, trưởng tử vốn đã đến tuổi có thể cưới vợ, lại bởi vì nữ nhân hắn nhìn trúng đã bị Ý Ninh trưởng công chúa đoạt ngang, khiến cho hắn đến nay vẫn còn chưa thành thân; nữ nhi tuy rằng đã gả vào phủ Tam hoàng tử, uổng có thân phận tôn quý, lại không được trượng phu sủng ái, hài tử cũng chưa có một đứa, ngẫm lại liền hậm hực khó tả
Thái Ninh trưởng công chúa càng nghĩ càng giận, phất tay áo bỏ đi.
Ý Ninh trưởng công chúa thấy thế, trong lòng hơi hơi cười lạnh, tự mình không bản lĩnh mà lại hiếu thắng, chờ đến khi không như ý lại oán thiên oán địa.
Thái Ninh trưởng công chúa không cần quay đầu lại, cũng biết những mệnh phụ đó nhìn mình thế nào, trong lòng càng thêm ủy khuất, lại nảy sinh tâm tư ác độc, sớm hay muộn cũng có một ngày, nàng muốn cho những người xem thường nàng, những người phụ nàng phải trả giá đại giới.
Chờ Thái Hậu và Hoàng Hậu cùng các phi tần khác lại đây, mọi người sôi nổi đi qua quỳ lạy.
Chờ khi triều kiến kết thúc, mệnh phụ cần xuất cung, đại cung nữ Quý Hà lại đây, mời Hoắc Thù đi Phượng Nghi Cung.
Mệnh phụ ở đây thấy thế, trong lòng không khỏi có chút hâm mộ Hoắc Thù này vận tốt, có thể được hoàng hậu nương nương yêu thích như vậy
Hoàng Hậu cho mời, Hoắc Thù tự nhiên sẽ không chối từ, để Nhị thái thái, Tam thái thái đi về trước, liền đi theo Quý Hà đến Phượng Nghi Cung
Phượng Nghi Cung đốt địa long, khi Hoắc Thù vào cửa, một luồng khí nóng ập vào trước mặt, xua đi lạnh lẽo trên người
Hoắc Thù tiến vào, liền nhìn thấy cung điện Phượng Nghi Cung lại biến thành một dạng khác, trong điện trở nên càng thêm rộng rãi, trên mặt đất rắn chắc đã trải thảm lông mềm mại, quanh các cạnh của bàn ghế khí cụ đều bao vải mềm, lúc này Giang Hoàng Hậu đang ngồi ở ghế hoa hồng, tay đỡ một hài tử, đang dạy hắn đứng thẳng lên đi
"Tố Tố tới rồi, mau ngồi." Đôi tay Giang Hoàng Hậu đỡ nhi tử, vừa nhìn Hoắc Thù cười nói.
Hoắc Thù sau khi nhìn nàng hành lễ, liền ngồi trên ghế hoa hồng cung nữ chuyển đến, đồng thời cũng nhìn về phía tiểu hoàng tử trong tay Hoàng Hậu
Tiểu hoàng tử hiện giờ đã hơn tám tháng, được Giang Hoàng Hậu nuôi đến trắng nõn sạch sẽ, khi nghe được âm thanh, ngẩng đầu nhìn qua. Tóc đen mềm mại, khuôn mặt trắng nõn, đôi mắt đen lúng liếng, miệng nhỏ đỏ bừng, bộ dáng tò mò nhìn người cực kỳ đáng yêu
Đương nhiên, để cho Hoắc Thù cảm thấy tiểu hoàng tử đáng yêu mà còn thân thiết chính là, tiểu hoàng tử cùng Nhiếp Ngật rất giống nhau
"Y nha ~~" tiểu hoàng tử nhìn nàng cười kêu một tiếng, khi mở miệng, lộ ra hai cái răng như hạt gạo, nước miếng chảy xuống.
Hoắc Thù mơ mơ hồ hồ nói: "Nương nương, tiểu hoàng tử rất giống Thế Cẩn"
Nàng thích Nhiếp Ngật, nhìn thấy tiểu hoàng tử có bộ dáng rất giống Nhiếp Ngật, tự nhiên tâm hoa nộ phóng, hận không thể ôm về nhà nuôi. Năm trước còn nghe Nhiếp Ngật nói tiểu hoàng tử rất giống hắn, làm hoàng đế cũng có chút ghen tị, khi đó nàng không để ở trong lòng, hiện tại nhìn thấy tiểu hoàng tử, mới biết được có bao nhiêu giống, chẳng trách hoàng đế ghen tị như vậy
Nếu A Cửu nhà nàng về sau không giống Nhiếp Ngật như tiểu hoàng tử, phỏng chừng A Cửu cũng phải ghen tị đấy.
Giang Hoàng Hậu lấy khăn lau miệng cho nhi tử, cười nói: "Rất giống đúng không? Mọi người đều nói giống, bọn chúng là anh em bà con, giống cũng đúng."
Ý Ninh trưởng công chúa cùng Khánh Nguyên đế là huynh muội cùng cha cùng mẹ, bộ dáng hai anh em vốn đã giống, nếu nói diện mạo kia của Nhiếp Ngật phần nhiều giống Hoàng Thượng, còn không bằng nói giống Ý Ninh trưởng công chúa, cho nên tiểu hoàng tử tự nhiên nhìn cũng giống Nhiếp Ngật
Có lẽ do nhi tử giống Nhiếp Ngật, Giang Hoàng Hậu cũng là yêu ai yêu cả đường đi, đột nhiên lý giải vì sao trước kia Hoàng thượng không sủng nhi tử của mình, mà ngược lại đi sủng cháu ngoại trai, hiện giờ tâm tình của nàng cũng rất giống hoàng đế, chỉ cần nhìn thấy Nhiếp Ngật, liền biết nhi tử về sau sẽ trưởng thành ra bộ dáng gì
Tiểu hoàng tử mới vừa học được đứng, đang chuẩn bị học đi, nhìn thấy Hoắc Thù hôm nay vì tiến cung nên mang trang sức san hô đỏ, trang sức kia sáng lấp lánh, hấp dẫn ánh mắt hắn, nghiêng ngả lảo đảo đi về phía nàng, đi đến nửa đường liền ngã quăng mông ngồi dưới đất, sau đó cũng không đứng lên, dẩu mông nhanh chóng bò lại đây, bổ nhào vào lòng ngực nàng, liền lấy đi ngọc bội nàng áp váy.
Hoắc Thù bị bộ dạng hoạt bát này của tiểu hoàng tử làm cho có chút kinh ngạc, rõ ràng lần trước khi thấy tiểu hoàng tử, hắn vừa mới đầy tháng, thoạt nhìn vẫn là bộ dạng nho nhỏ, nào biết chỉ chớp mắt, liền lớn như vậy, lại còn hoạt bát nữa
Giang Hoàng Hậu cũng mặc kệ nhi tử đã hóa thành loài bò sát nào, ngồi ở chỗ kia cùng Hoắc Thù uống trà nói chuyện phiếm, tất nhiên là hỏi về nhi tử béo Hoắc Thù sinh
"Hài tử hiện tại thế nào? Đặt tên chưa? Gần đây khi Hoàng Thượng tới nơi này đều nhắc một câu đến hài tử kia, chờ thời tiết tốt nhớ dẫn hắn tiến cung chơi cùng tiểu hoàng tử." Hoàng Hậu cười nói.
Hoắc Thù từ chỗ Nhiếp Ngật biết được hoàng đế rất nhớ thương nhi tử nhà nàng, nghe được lời này cũng không kỳ lại, đáp: "Tên còn chưa có đặt, tổ phụ nói, chờ sau khi hắn tròn một tuổi mới lấy đại danh, liền lấy nhũ danh gọi là A Cửu."
Giang Hoàng Hậu chỉ vào nhi tử đã bò đến bên kia bám vào một cái ghế hoa hồng đứng lên nói: "Tiểu hoàng tử cũng còn chưa có lấy đại danh, tiểu hài tử sau khi tròn một tuổi lấy đại danh mới không sợ bị câu hồn." Nói, lại cười một cái, "Hiện tại nhìn hắn hoạt bát, nơi nào còn bộ dáng nhỏ yếu lúc mới sinh ra? Tiểu hài tử thật là lớn nhanh như thổi."
Hai người đều làm mẹ, lại có hài tử làm nhịp cầu nối nên nói chuyện càng lúc càng hòa khí.
Tiểu hoàng tử bò đến mệt mỏi, lại bò đến bên cạnh Hoắc Thù, bám riết không tha muốn bắt lấy vòng san hô đỏ trên cổ nàng. Giang Hoàng Hậu thấy thế, lấy bóng cao su lục lạc trên bàn tung ra ngoài, tiểu hoàng tử duỗi cổ vừa thấy, lại lắc lư lắc lư bò tới chỗ đó.
Chung quanh có cung nhân canh giữ, thấy hắn bò đến vui sướng như vậy, đều nhịn không được muốn cười.
Hoắc Thù cũng nhìn đến vui vẻ, không nghĩ tới Giang Hoàng Hậu nuôi hài tử như vậy, thật thú vị, không biết chờ khi A Cửu lớn lên có phải cũng chơi tốt như vậy hay không.
Ở Phượng Nghi Cung hết buổi sáng cho đến lúc Nhiếp Ngật lại đây tiếp nàng, Hoắc Thù mới cáo từ rời đi.
Lên đến xe ngựa, Hoắc Thù liền hưng phấn nói cùng hắn chuyệm tiểu hoàng tử, vừa nhìn chằm chằm mặt hắn vừa nói: "Thật không nghĩ tới tiểu hoàng tử rất giống chàng, người không hiểu biết còn tưởng rằng tiểu hoàng tử với chàng là phụ tử đấy, ta có chút lo lắng nếu bộ dáng A Cửu không giống chàng thì làm sao bây giờ?"
A Cửu hiện tại mới đầy tháng, mặt còn chưa có hoàn toàn nẩy nở, hơn nữa mặt kia thịt mum múp, hiện tại cũng nhìn không ra giống ai nhiều hơn, nếu hắn giống mình nhiều hơn, Hoắc Thù thật lo lắng về sau A Cửu thật sự sẽ ghen tị.
Nhiếp Ngật không quan tâm nhi tử người khác, nhưng mà bộ dáng tiểu hoàng tử giống hắn, cũng làm hắn có vài phần buồn cười, nói: "Ta giống cữu cữu, tiểu hoàng tử cũng giống cữu cữu, chúng ta tự nhiên giống nhau. Như Đại hoàng tử bọn họ, muốn giống cữu cữu còn không có cơ hội đâu."
Lời này xác định không phải lời châm chọc chứ?
Hoắc Thù hồi tưởng lại diện mạo vài vị hoàng tử đã gặp qua, thật đúng là không có một ai giống Hoàng Thượng, đại đa số giống mẫu phi bọn họ nhiều hơn, cho dù có vài phần tương tự cũng không giống như Nhiếp Ngật cùng tiểu hoàng tử
Chẳng trách những hoàng tử đó đều nhìn hắn không vừa mắt, Hoắc Thù cảm thấy mình vừa khai quật được một chân tướng gì rồi
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.