Chương trước
Chương sau
Sau khi lễ tắm ba ngày của Cửu hoàng tử qua đi, Nhiếp Ngật mới từ trong cung trở về.
Hoắc Thù biết được hôm nay hắn sẽ hồi phủ, liền vội chỉ huy hạ nhân chuẩn bị tốt nước tắm rửa cùng thức ăn thường ngày hắn thích, nghĩ đến hắn đã ở trong cung nhiều ngày như vậy, khả năng không thể nghỉ ngơi tốt được, lại vội cho người nấu nước canh tẩm bổ linh tinh trước
Nhiếp Ngật trở lại phủ, trước tiên đi thỉnh an phu thê lão Vệ Quốc Công, tiếp theo lại đi cùng lão Vệ Quốc Công đến thư phòng của ông, tổ tôn hai người nói chuyện một lát rồi mới về Lăng Vân viện.
Hoắc Thù đi qua đón, đầu tiên đánh giá hắn một lát, phát hiện mắt hắn thâm quầng cùng mỏi mệt, nhịn không được đau lòng, kéo hắn hỏi han ân cần.
Thần sắc Nhiếp Ngật lạnh lùng bất giác mềm mại, ôn hòa nhìn nàng, biết nàng lo lắng, mỉm cười lắng nghe nàng dong dài, trên mặt cũng không mất kiên nhẫn, cho đến khi nàng nói được không sai biệt lắm, hắn nắm tay nàng trở về phòng, hỏi: “Khoảng thời gian này tốt không? Hài tử có nháo nàng không?”

Hoắc Thù cười hì hì nói: “Không có đâu, hắn rất ngoan, về sau nhất định là một bé ngoan biết nghe lời.”
Các nha hoàn ma ma bên cạnh nghe được lời nàng nói, đều nhịn không được nhoản miệng cười, đứa nhỏ này xác thật rất ngoan, từ lúc mang thai đến bây giờ, Hoắc Thù căn bản không có bất luận cái gì không khoẻ, mang thai đơn giản như ăn cơm, ngay cả thái y đúng giờ đến đây xem mạch bình an đều cảm thấy có chút không thể tưởng tượng, cảm thấy không có phụ nhân mang thai nào lại có khí sắc tốt như nàng vậy.
Nhiếp Ngật rửa mặt xong, thay một bộ áo suông bằng tơ lụa màu xanh đá rộng thùng thình, mặt như quan ngọc, khí chất sáng tỏ, thanh thanh đạm đạm ngồi ở chỗ đó, toàn bộ thế giới đều như ảm đạm, phảng phất như chỉ dư lại mình hắn
Hoắc Thù cười tủm tỉm nhìn hắn, nhiều ngày không gặp như vậy, hai mắt hận không thể dính trên người hắn.

Ổ ma ma cùng Ngải Thảo thấy bộ dáng này của nàng, đều có chút không đành lòng
Đơn giản dùng cơm xong, hai vợ chồng liền ngồi trên giường đất sát cửa sổ nghỉ ngơi nói chuyện.
“Hoàng hậu nương nương cùng tiểu hoàng tử thế nào rồi? Đều bình an không có việc gì chứ?” Hoắc Thù tò mò hỏi.
Nhiếp Ngật gật đầu, “Mẫu tử bình an, tiểu hoàng tử lúc sinh ra thân thể có chút yếu, nhưng cẩn thận nuôi dưỡng, chờ lớn lên một chút liền không sao.”
Giang Hoàng Hậu sinh là chuyện đại sự, ngày ấy Hoàng Hậu chuyển dạ, Khánh Nguyên đế cơ hồ kêu toàn bộ thái y của Thái Y Viện đến canh giữ ở Phượng Tường cung, cho nên khi Giang Hoàng Hậu sinh cũng được tính là thuận lợi. Chỉ là rốt cuộc tuổi Giang Hoàng Hậu cũng đã lớn, thai này mang thật không dễ, tuy khi mang thai thân thể được dưỡng rất tốt, nhưng khi tiểu hoàng tử được sinh ra vẫn có chút thể nhược, may mắn thái y sau khi chẩn bệnh, nói không quá đáng lo, về sau cẩn thận nuôi là được.

Hoắc Thù sau khi nghe xong, nhẹ nhàng thở ra, cao hứng nói: “Vậy thật là quá tốt rồi.”
Nói xong việc này, Hoắc Thù thấy đôi mắt phượng hắn nhu nhu nhìn mình, không biết vì sao có chút đỏ mặt, sờ sờ mặt mình, nói: “Chàng làm gì nhìn ta vậy?”
Nhiếp Ngật nắm bàn tay nàng đặt vào trong lòng bàn tay mình, nói: “Lần này tuy Hoàng hậu nương nương sinh thuận lợi, nhưng trong quá trình lại có vài phần hung hiểm, may mắn đã kịp thời xử lý mấy ma ma đỡ đẻ có vấn đề……” Nghĩ đến lúc ấy Phượng Tường cung truyền đến tin tức, còn có sắc mặt xanh mét của cữu cữu, Nhiếp Ngật liền có chút kinh sợ.
Tuy rằng Giang Hoàng Hậu đã rất cẩn thận, nhưng vẫn không ngờ trong số ma ma đỡ đẻ đã sớm chuẩn bị xong vẫn có người bất lương, lúc ấy nếu Nhiếp Ngật không nhìn chằm chằm đến kín kẽ, lặp lại kiểm tra, chỉ sợ Hoàng Hậu không có cách nào thuận lợi sinh hạ tiểu hoàng tử, thậm chí còn có thể liên lụy đến tánh mạng
Trước kia hắn đã nghe người ta nói, phụ nhân mang thai giống như đi dạo một vòng ở quỷ môn quan, nhưng lại chưa từng cảm giác trực tiếp được hung hiểm trong đó
Lần này Hoàng Hậu sinh quả thật làm cho hắn có chút kinh hãi, sợ về sau Hoắc Thù cũng giống như Giang Hoàng Hậu vậy.
“Nàng về sau cũng phải bình an thuận lợi như vậy.” Hắn kéo tay nàng, nhấp miệng, nghiêm túc nói.
Hoắc Thù chớp mắt, một tay nhẹ nhàng vỗ bụng mình, thấy thần sắc hắn có vài phần cứng ngắt, vội cười nói: “Chàng yên tâm đi, hài tử ngoan lắm, đến lúc đó nhất định con sẽ không hành hạ ta.” Nói tới đây, nàng đỏ mặt, nói: “Kỳ thật khi nhị thẩm cùng tam thẩm gặp qua ta, đều hâm mộ thai này của ta mang quá tốt, so với Linh biểu tỷ thì ta thật sự không có gì mệt mỏi cả.”
Nhiếp Ngật hơi hơi cười, mắt phượng dần dần có chút ám trầm.
Nói chuyện cùng hắn một lát, Hoắc Thù liền thúc giục hắn đi nghỉ ngơi, sợ chậm một chút, hắn không thể nghỉ ngơi được
Nhiếp Ngật cười một tiếng, kéo nàng cùng vào nội thất, để nàng ngủ cùng hắn
Nhiếp Ngật ở trong cung suốt cả mười ngày qua, lần này nghỉ tắm gội, liền được nghỉ ba ngày, là hoàng đế tự mình phê chuẩn.
Hoắc Thù thấy ba ngày này hắn đều không ra khỏi cửa, ở nhà bồi với nàng, tự nhiên vô cùng cao hứng. Hai vợ chồng mỗi ngày đều ở bên nhau, thời gian nhiều, Hoắc Thù rốt cuộc cũng có thời gian nói cùng hắn việc an bài cho những nha hoàn lớn tuổi ở Lăng Vân viện
“Ta đã cho Ổ ma ma đi hỏi qua Lạp Nhã, nàng muốn ở lại, muốn làm quản sự tại Lăng Vân viện, không biết trong phủ chúng ta có người nào thích hợp với nàng không, nếu có thì đem chung thân đại sự của nàng làm đi.” Hoắc Thù nói.
Nhiếp Ngật đối với loại chuyện này cũng không rành, tuy hắn đã giải quyết chung thân đại sự của mình rồi nhưng lại mặc kệ những người khác.
Bất quá thấy Lạp Nhã là người thức thời cùng lòng trung thành của nàng, đã kêu Nguyên Võ tới, cho hắn đi an bài việc này.
Khi Nguyên Võ nhận được mệnh lệnh của chủ tử, biểu tình trên mặt hắn vô cùng xuất sắc, chung thân đại sự của nha hoàn thì liên quan gì đến một đại nam nhân như hắn chứ? Nhưng mà sau đó lại nghe thế tử phu nhân bảo hắn hỗ trợ lưu ý, nhìn xem có người thích hợp để chọn cho Lạp Nhã hay không thì hắn mới hiểu được ý thế tử
Không phải kêu hắn làm bà mối thì tốt rồi
Thực mau Nguyên Võ liền hỏi thăm được một người thích hợp, là nhi tử của quản sự ngoại viện. Quản sự kia là thủ hạ của Nhiếp Ngật, rất có khả năng, biết được thế tử phu nhân có lòng chọn chồng cho đại nha hoàn Lạp Nhã của Lăng Vân Viện, cảm thấy đây là cơ hội khó có được, tuy rằng nhi tử mình nhỏ hơn Lạp Nhã một tuổi, nhưng vẫn da mặt dày lại đây cầu thú.
Lạp Nhã sau khi biết được việc này, xấu hổ đến đỏ bừng mặt, nhưng nàng cũng biết nhi tử của quản sự kia, cảm thấy hắn là người có khả năng, tính tình cũng không tồi, liền đỏ mặt đáp ứng hôn sự này.
*** Truyện chỉ đăng tại truyenwikiz.com/tac-gia/nhamy111***
Tiểu hoàng tử đầy tháng, thời tiết kinh thành cũng chuyển nóng
Năm nay trong cung thêm một vị tiểu hoàng tử, hơn nữa còn do Hoàng Hậu sinh ra, Khánh Nguyên đế rất coi trọng, vì tiểu hoàng tử còn nhỏ nên liền quyết định mùa hè này ở trong cung, không có đi hành cung Tây Sơn tránh nóng.
Hoắc Thù là thai phụ, càng sợ nóng hơn so với ngày thường, thời tiết nóng làm nàng có chút khó chịu, khi đang cân nhắc có nên đi biệt trang Tây Sơn tránh nóng hay không, hoàng hậu nương nương đột nhiên triệu nàng tiến cung.
Hiện giờ Hoắc Thù mang thai đã tròn bốn tháng, bụng thoạt nhìn vẫn là nho nhỏ, thân thể khỏe mạnh, không có gì trở ngại, ngày thường cũng có thể đi ra ngoài.
Nhưng mà Nhiếp Ngật vẫn không yên tâm, tự mình đưa nàng đến trong cung, tính toán chờ nàng từ Phượng Tường cung ra ngoài, lại đưa nàng trở về.
Hoắc Thù cũng không cười hắn quá mức cẩn thận, sau khi lưu luyến không rời từ biệt hắn, đã được đại cung nữ Quý Hà mời vào Phượng Tường cung.
Từ sau khi tiến cung chúc tết đầu năm, Hoắc Thù đã có gần năm tháng không tiến cung, lúc này đi vào Phượng Tường cung, phát hiện Phượng Tường cung đã trở nên có chút xa lạ, rất nhiều vật bài trí tinh xảo phú quý đều đã được thay đổi, thay bằng những vật tinh xảo giản lược, khiến cho toàn bộ cung điện trở nên ấm áp lịch sự tao nhã.
Trên người Giang Hoàng Hậu mặc một bộ cung trang thiên thủy bích, trên trán đeo một cái ngạch khăn màu thu hương đính bạch ngọc, khuôn mặt tròn một vòng, trong khí chất đoan trang có thêm vài phần nhu hòa, bộ dáng cười khanh khách làm người khác cực kỳ thân thiết.
Từ khi làm mẹ, Giang Hoàng Hậu trở nên vô cùng ôn hòa.
Nhìn thấy Hoắc Thù, nàng vội cười đón nàng qua đây, đã có cung nhân chuyển ghế gấm đến cho nàng, trên bàn đặt sẵn nước trái cây thích hợp cho thai phụ uống, ngoài ra còn không ít trái cây, điểm tâm đựng trong mâm, đều là món Hoắc Thù thích ăn, có thể thấy được Giang Hoàng Hậu rất yêu thích nàng
“Nương nương, chúc mừng người, người cùng tiểu hoàng tử đều ổn chứ?” Hoắc Thù cười khanh khách hỏi.
Giang Hoàng Hậu nhấp miệng cười nói: “Chúng ta đều tốt, con thì thế nào?” Nói, liền nhìn bụng nàng, nhưng mà bụng kia đã bị y phục to rộng che lại, nhìn không ra cái gì.
“Con rất tốt, bọn họ đều nói con mang thai tựa như ăn cơm vậy, cảm giác gì cũng đều không có.” Hoắc Thù nhẹ nhàng mà vỗ vỗ bụng mình
Giang Hoàng Hậu nhìn thấy bộ dáng này của nàng, nhịn không được bật cười.
Hai người nói một lát, liền nghe được bên trong truyền đến tiếng khóc trẻ con, tiếp theo không lâu, nhũ nương liền ẵm tiểu hoàng tử đã được bú no ra tới.
Giang Hoàng Hậu thuần thục tiếp nhận nhi tử, đôi mắt sáng rỡ nhìn qua Hoắc Thù nói: “Đây, Tố Tố, nhìn tiểu hoàng tử xem, ít nhiều cũng có con, hắn mới có thể bình bình an an chào đời.”
Giang Hoàng Hậu nói đơn giản tùy ý, nhưng mà cung nhân bên cạnh lại nghe ra ý tứ trong lời nói của Giang Hoàng Hậu, nếu về sau tiểu hoàng tử có thể bình bình an an trưởng thành, thuận lợi bước lên vị trí kia, Vệ Quốc Công thế tử phu nhân công lao rất lớn, có phen tình nghĩa này, có thể bảo đảm Vệ Quốc Công phủ lại phú quý thêm vài thập niên.
Hoắc Thù cười hì hì thò lại gần, nhìn tiểu hoàng tử trong ngực Hoàng Hậu, khuôn mặt nho nhỏ, màu da còn có chút hồng, mắt tròn xoe nhìn về phía trước. Hoắc Thù nhìn nhìn, tuy Hoàng Hậu muốn cho nàng ôm một chút, nhưng nàng chung quy không dám đưa tay ra ôm, nói: “Nương nương, tiểu hoàng tử còn nhỏ quá, con cũng không dám ôm.”
Giang Hoàng Hậu cười cười, cũng không để ý, nàng trước kia nhìn hài tử của những cung phi đó, cảm thấy nho nhỏ mềm mại, cũng không dám ôm, so với Hoắc Thù hiện tại cũng không khác lắm.
Hoắc Thù tán gẫu cùng Hoàng Hậu, lại gặp xong tiểu hoàng tử, rốt cuộc hiểu được dụng ý hôm nay Hoàng Hậu triệu nàng tiến cung, cho riêng nàng trông thấy tiểu hoàng tử. Giang Hoàng Hậu vẫn luôn nhớ rõ lúc đi săn năm trước Hoắc Thù che chở nàng, cũng bởi vì có Hoắc Thù, đứa nhỏ này mới không có ngoài ý muốn sảy mất lúc ấy, cảm thấy hài tử này có thể sinh ra đều là nhờ phúc của Hoắc Thù, tự nhiên nguyện ý cho tiểu hoàng tử thân cận cùng nàng
Ngồi ở Phượng Tường cung một canh giờ, Hoắc Thù rốt cuộc thỏa mãn rời đi.
Trên đường về, Hoắc Thù nói cùng Nhiếp Ngật: “Tiểu hoàng tử nhìn nhỏ quá, ta cũng không dám ôm, về sau con của chúng ta cũng sẽ nhỏ như vậy sao?”
Nhiếp Ngật nhìn đôi mắt nàng sáng lấp lánh, bên trong tràn đầy vui mừng, nói: “Hẳn là vậy, nghe nói hài tử mới sinh ra đều là rất nhỏ.”
Hoắc Thù trước kia ham chơi không thích học tập, cả ngày đều giống như nam hài tử, căn bản không có gặp qua hài tử mới sinh ra, hài tử nàng thấy đều có thể chạy có thể nhảy, cho nên nàng thật sự không biết hài tử mới sinh ra có bộ dáng gì, hôm nay sau khi nhìn thấy tiểu hoàng tử, nhìn thấy bộ dáng nho nhỏ của tiểu hoàng tử, trong lòng cũng nhịn không được bắt đầu chờ đợi hài tử trong bụng mình.
*** Truyện chỉ đăng tại truyenwikiz.com/tac-gia/nhamy111***
Qua Tết Đoan Ngọ, thời tiết càng thêm nóng
Nhiếp Ngật sợ nàng nóng đến chịu không nổi, liền muốn cho nàng cùng bọn tỷ muội trong phủ đi biệt trang Tây Sơn tránh nóng, nhưng Hoắc Thù thấy hắn không đi nên cũng không muốn đi, muốn ở lại kinh thành, cùng lắm thì cho người đặt thêm nhiều bồn nước đá ở trong phòng một chút
Chung quy đã quyết định xong, nào ngờ qua tháng 5, Nhiếp Ngật lại muốn ra ngoài.
Hoắc Thù đang bẻ một miếng dưa mật ăn, nghe được hắn nói, dưa mật trong tay rớt xuống, “Chàng nói cái gì? Chàng muốn ra ngoài?”
Nhiếp Ngật thấy bộ dáng này của nàng, trong lòng có chút áy náy, thấp giọng nói: “Đúng vậy, lần này…… không đi không được.”
Trong lòng Hoắc Thù có chút không vui, trên mặt cũng rầu rĩ, nàng nhấp miệng, trong chốc lát, mới hỏi: “Chàng đi đâu? Là đi Ích Châu giống tháng bảy năm trước sao?”
Mùa hè năm trước bởi vì án tham ô Giang Nam, Hoàng Thượng cho hắn nghỉ hơn một tháng, sau đó trời xui đất khiến Hoắc Thù lại theo hắn cùng chạy đến Ích Châu, đến khi đó mới biết được việc hắn ngầm làm có bao nhiêu hung hiểm.
Nhiếp Ngật đầu tiên là ừm một tiếng, lại nói tiếp: “Cũng không chỉ là vậy……”
Nghĩ nghĩ, Nhiếp Ngật kéo nàng vào trong phòng ngồi xuống trên giường La Hán, rồi mới cẩn thận đem sự tình nói cùng nàng
“Nàng còn nhớ mấy năm trước, lần đó chúng ta gặp nhau ở Tây Bắc không?” Nhiếp Ngật vỗ về khuôn mặt hồng nhuận của nàng hỏi.
Sao có thể không nhớ rõ, lần đó là lần đầu tiên Hoắc Thù nhìn thấy hắn, tức khắc kinh vi thiên nhân*, cảm thấy thế gian này sao lại có nam nhân đẹp như vậy, ấn tượng khắc sâu, làm nàng nhớ thương cả một thời gian. Cũng bởi vì như thế, cho nên sự tình khi đó khắc sâu vô cùng, làm nàng cảm thấy dư vị cả đời này, rốt cuộc chính là lần đầu tiên bọn họ gặp nhau.
*Kinh vi thiên nhân: ý chỉ là phi thường kinh ngạc khi nhìn thấy hoặc nghe thấy người nào đó, nghĩ đến chỉ có thần tiên mới có thể như thế.
Nhiếp Ngật hơi hơi cười, thầm nghĩ lần đó cũng không phải là lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, tuy rằng muốn nói, nhưng nhìn bụng nàng, liền nuốt lời này xuống, về sau có thời gian sẽ tán gẫu chuyện đã qua, hiện tại cũng không gấp.
“Lúc ấy, ta phụng lệnh cữu cữu đi Tây Bắc điều tra án ngựa chết tại trại ngựa Tây Bắc, thuận tiện tra xét bản đồ bảo tàng Trung Nghĩa Vương để lại”
Hoắc Thù lắp bắp kinh hãi, bản đồ bảo tàng Trung Nghĩa Vương?
“Trung Nghĩa Vương chính là Thất hoàng tử thời kỳ tiên đế, việc này hẳn nàng đã biết, năm đó tiên đế vô cùng yêu thương Trung Nghĩa Vương, thậm chí muốn phế Thái Tử sửa lập hắn, sau đó tiên đế bệnh nặng, Thái Tử một lần nữa cầm quyền, tiên đế bất đắc dĩ, tự biết Thái Tử đăng cơ là chuyện sớm muộn, đến lúc đó không thiếu được muốn báo thù. Tiên đế vì bảo hộ Trung Nghĩa Vương, ngầm cho người dời đi một phần bạc trong quốc khố cho Trung Nghĩa Vương, sau khi cữu cữu đăng cơ, từng một lần bởi vì bạc trong quốc khố không đủ, thiếu chút nữa ngay cả quân lương ở biên cảnh cũng không phát nổi……”
Bởi vậy cũng biết, Khánh Nguyên đế đối với tiên đế cùng Trung Nghĩa Vương có bao nhiêu tức giận, tiên đế là hoàng phụ, hắn không có biện pháp, nhưng đối với Trung Nghĩa Vương hắn cũng không khách khí như vậy. Nếu trước khi chết tiên đế không có vì bảo vệ Trung Nghĩa Vương mà sắp xếp thành ra như vậy, Khánh Nguyên đế đã sớm hành chết Trung Nghĩa Vương, còn có thể cho hậu nhân của hắn hiện tại sống bình bình an an trên đất phiên sao?
Đáng tiếc Trung Nghĩa Vương đã chết bệnh mười mấy năm trước, cho đến khi hắn chết, hắn cũng chưa từng lộ ra số bạc kia đã bị tiên đế dời đến nơi nào.
Sau đó hoàng đế lại nghe nói Trung Nghĩa Vương vì bảo vệ an nguy của con cháu mình, nên đã đem nơi cất giấu bạc lúc trước vẽ thành một tấm bản đồ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.