Chương trước
Chương sau
Phượng Nghi Cung, thần sắc cung nhân vội vàng, các vị trí đều vội vã.
Quý Hà đang muốn đi kiểm tra thức ăn của hoàng hậu nương nương, liền nghe được cung nhân tới báo, Thừa Ân Hầu phu nhân trình thẻ bài tiến cung.
Quý Hà phân phó cung nhân vài tiếng, đi rửa tay, hướng tẩm cung Giang Hoàng Hậu đi tới.
Gió thu càng ngày càng lạnh, thổi tới trên mặt mang theo một luồng hơi lạnh lẽo.
Cung nhân canh giữ trước cửa thấy Quý Hà lại đây, nhanh chóng tiến lên nhấc mành Vân Cẩm, một luồng hơi nóng ập tới trước mặt, khiến cho cả thân và tâm đều ấm áp.
Quý Hà đón luồng hơi ấm áp này vào cửa, liền nghe được một trận tiếng nôn khan, trong lòng quýnh lên, vội vàng đi vào xem xét.
Giang Hoàng Hậu nằm tựa vào thảm lông chồn trên giường đất, nôn mửa vào bồn cung nhân bưng trên tay, mấy cung nhân nôn nóng vây quanh chỗ đó, người vuốt lưng thì vuốt lưng, người lấy nước thì lấy nước, còn có người đi tìm mứt mơ chua, một trận bận rộn.


Từ sau khi xác nhận mang thai, Giang Hoàng Hậu liền xuất hiện tình trạng thai nghén, không ngửi được mùi lạ, trong Phượng Tường cung đã sớm dọn dẹp huân hương các loại, thậm chí ngay cả hoa cỏ phòng ấm đưa tới cũng dẹp hết cho đến lúc tẩm cung không một tí hương vị nào
Mấy ngày này, Giang Hoàng Hậu không ra khỏi cửa, ở Phượng Tường cung an thai, chỉ nói với bên ngoài là khi đi săn đã chịu kinh hách, hiện giờ ở Phượng Tường cung dưỡng thân thể, cũng không muốn gặp người.
Những phi tần đó mỗi ngày đến thỉnh an đều thỉnh an bên ngoài Phượng Tường cung, không ai gặp được mặt Hoàng Hậu, tuy rằng cũng có người hoài nghi Hoàng Hậu có phải đã xảy ra chuyện gì hay không, nhưng có hoàng đế tự mình lên tiếng, không cho người khác đến quấy rầy Hoàng Hậu tĩnh dưỡng, hoàng đế lại thường xuyên lui tới thăm Hoàng Hậu như thường, nhưng cũng không có người nào tra ra cái gì, cho dù Thái Hậu có hoài nghi nhưng cũng không duỗi tay vào Phượng Tường cung tìm hiểu được gì

Giang Hoàng Hậu phun ra một trận, sau khi súc miệng, rồi mới hư nhuyễn cho người đỡ ngồi lên, nhíu mày ngậm một khối mơ chua, thần sắc có chút mệt mỏi.
Rốt cuộc tuổi đã lớn, tuy rằng thân thể điều dưỡng rất tốt, nhưng cũng phải chịu tội một phen, Giang Hoàng Hậu không nghĩ tới phụ nhân mang thai lại vất vả như thế, may mắn thái y nói, trước ba tháng ai cũng đều như thế này, chờ sau ba tháng thai vị an ổn, không chừng sẽ tốt hơn một chút.
Quý Hà ngồi lên bậc bước chân trước giường, nhẹ nhàng bóp chân cho Hoàng Hậu, vừa bẩm báo nói: “Nương nương, Thừa Ân Hầu phu nhân trình thẻ bài tiến cung, cần phải gặp nàng không?”
Đây là đại tẩu nhà mẹ đẻ, chút mặt mũi này Giang Hoàng Hậu vẫn phải cho nên liền đáp ứng
Thừa Ân Hầu phu nhân thực nhanh đã được người mời vào tới, đi theo còn có Bát cô nương Giang Du.

Sau khi Thừa Ân Hầu phu nhân được cô cô Phượng Tường cung mời vào noãn các nơi Hoàng Hậu nghỉ ngơi, trước tiên liền cảm giác được nơi này có chút biến hóa, không khí bình bình đạm đạm, không có đốt huân hương thường ngày hoàng hậu thích, thậm chí ngay cả trong góc cũng không có bày biện những bồn hoa cỏ phù hợp, đối với thời tiết như vậy rốt cuộc cũng có vài phần không đẹp.
Chờ lúc nhìn thấy vẻ mặt Giang Hoàng Hậu tái nhợt mệt mỏi ngồi ở chỗ đó, rốt cuộc Thừa Ân Hầu phu nhân nhớ tới chuyện gần đây thân thể Giang Hoàng Hậu không khoẻ, lúc trước lão phu nhân lo lắng muốn tiến cung thăm, nào ngờ Hoàng Thượng lại không cho phép người nào đến quấy rầy Hoàng Hậu tĩnh dưỡng, nên chỉ có thể lo lắng sốt ruột kiềm chế
“Thân thể nương nương có tốt hơn chút nào không?” Thừa Ân Hầu phu nhân vẻ mặt quan tâm nói, “Nghe nói thân thể nương nương không khỏe, lão phu nhân vẫn luôn lo lắng cho nương nương, vốn muốn tiến cung thăm nương nương, nhưng lại sợ quấy rầy nương nương tĩnh dưỡng.”
Giang Hoàng Hậu bưng nước chanh cung nữ mang lên nhấp một ngụm, chờ vị chua kia áp chế ghê tởm nơi ngực, mới mở miệng nói: “Phiền lòng lão nhân gia người lo lắng, bổn cung không có việc gì, dưỡng một thời gian sẽ tốt thôi”
Tiếp theo, Giang Hoàng Hậu lại dò hỏi thương thế của chất nữ, “Vết thương của Du nhi thế nào? Thân thể vẫn khỏe chứ?”
Giang Du vội đứng lên, nói: “Cảm ơn cô mẫu quan tâm, vết thương của chất nữ đã lành. Đúng rồi, cô mẫu, vết thương của Tứ công chúa đã đỡ chưa?”
Giang Hoàng Hậu thở dài: "Vết thương động gân cốt cần dưỡng một trăm ngày, lúc ấy Tứ công chúa té bị thương chân, còn cần nghỉ ngơi, hôm nay Du nhi tới đây thì qua thăm nàng một chút” Vừa nói xong đã gọi một cung nhân tới dẫn nàng đi thăm Tứ công chúa.
Giang Du là đích nữ tam phòng Thừa Ân Hầu phủ, hôm nay đi theo Thừa Ân Hầu phu nhân tiến cung, cũng là để lại đây tạ ơn Hoàng Hậu, lúc trước khi nàng bị thương, Hoàng Hậu đã cho người ban thưởng dược, lại phái riêng một thái y đến phủ chẩn trị cho nàng
Đợi Giang Du rời đi rồi, Thừa Ân Hầu phu nhân rốt cuộc cũng nói ra ý đồ mình đến đây, “Nương nương, hôm nay thần phụ tới, là muốn cùng nương nương thương lượng việc hôn sự của Vọng nhi. Vọng nhi năm nay đã mười tám, tuổi không nhỏ, không biết trong lòng nương nương có chọn được người thích hợp không?"
Vẻ mặt Giang Hoàng Hậu kinh ngạc nhìn nàng, nói: “Đại tẩu, hôn sự của Vọng nhi, tự nhiên nên để người làm phụ mẫu như các ngươi làm chủ, bổn cung chỉ là cô mẫu, nếu nhìn không đúng, chọn một tức phụ Vọng nhi không thích thì chính là tội lỗi.”
Thừa Ân Hầu phu nhân làm sao nghe không ra đây là Giang Hoàng Hậu không muốn nhúng tay vào hôn sự nhi tử, tức khắc có chút xấu hổ, ấp úng nói: “Nương nương, thần phụ chỉ có đứa con trai như vậy, hắn là đứa hiếu thuận, chỉ cần là nương nương chọn, hắn đều sẽ cao hứng, hầu gia cũng nói, xưa nay ánh mắt nương nương luôn luôn tốt……”
Sau khi Thừa Ân Hầu phu nhân gả vào Giang gia, liên tiếp sinh ba nữ nhi mới có được một nhi tử, tự nhiên xem như bảo bối, vô cùng để bụng hôn sự của nhi tử, từ sau khi Giang Vọng mười lăm tuổi đã bắt đầu chọn xem con dâu, chỉ là chọn tới chọn lui đều không hài lòng, cho nên mới kéo dài đến lúc nhi tử 18 tuổi vẫn chưa định thân
Nào ngờ nhi tử lại phát sinh tâm tư không đúng với quận chúa lười Vinh Thân Vương phủ kia, hơn nữa còn muốn cưới nàng, Thừa Ân Hầu phu nhân cảm thấy nhi tử của mình mọi thứ đều tốt, An Dương quận chúa ngoại trừ có phụ thân là Vương gia cùng danh hiệu quận chúa, thì còn cái gì được xem là đáng giá? Đặc biệt là trời sinh nàng tính lười nhác, lại bị phu thê Vinh Thân Vương nuông chiều, con dâu như vậy cưới vào cửa, vậy thì không thể gọi là cưới con dâu, mà gọi là cưới một tổ tông về cũng không quá đáng
Cho nên Thừa Ân Hầu phu nhân nghiêm cấm nhi tử không được phép cưới An Dương quận chúa, trước kia thậm chí đã lấy tính mạng ra uy hiếp, nhi tử mới không nhắc lại chuyện này.
Nào ngờ An Dương quận chúa đột nhiên định thân, đối tượng định thân còn là con cháu tướng môn
Dưới cách nhìn của Thừa Ân Hầu phu, hôn sự này thật không đúng tí nào, nhưng cũng coi như thích hợp với quận chúa lười này, xem ra Vinh Thân Vương phi tìm không được người nào muốn cưới khuê nữ nàng nên đành phải hạ giá chọn trong đám con cháu nhà tướng
Vốn An Dương quận chúa định thân, trong lòng nàng cũng cao hứng, như vậy thì nhi tử sẽ không cần tiếp tục nhớ thương, nào biết việc này ngược lại kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến hắn, gần đây thấy hắn thất hồn lạc phách, tự mình rúc trong phòng buồn bã, vì một nữ nhân mà hành hạ mình đến bây giờ, Thừa Ân Hầu phu nhân vừa giận vừa tức.
Cho nên, hôm nay nàng tiến cung, chính là muốn thương lượng cùng Hoàng Hậu, chọn một hôn sự cho nhi tử, đỡ cho hắn tiếp tục nhớ thương quận chúa lười kia
Giang Hoàng Hậu tâm tư linh động, chỉ cần liếc mắt một cái, liền từ chỗ đại tẩu này phát hiện một chút manh mối, nhịn nôn nao trong ngực xuống, hỏi: “Đại tẩu hôm nay tiến cung, chẳng lẽ chỉ vì hôn sự của Vọng nhi? Có phải Vọng nhi đã phát sinh chuyện gì hay không?”
Bằng không vì sao sớm không đề cập, muộn không đề cập, mà lại chọn lúc này mới nói ra?
Thừa Ân Hầu phu nhân vòng vo vài tiếng, cuối cùng vẫn nói lời thật
Chờ Giang Hoàng Hậu nghe xong đại tẩu nói, tức khắc tức giận, trầm khuôn mặt nói: “Đại tẩu làm như vậy có từng hỏi qua lão phu nhân chưa?”
Thừa Ân Hầu phu nhân cúi đầu, ấp úng nói: “Không, không có……”
Giang Hoàng Hậu cười lạnh một tiếng, mặt đầy thất vọng.
Nàng biết tẩu tử này là người thiển cận kiến thức hạn hẹp, bởi vì liên tiếp sinh mấy nữ nhi mới có một đứa con trai như vậy, bảo vệ như mệnh, cho rằng trên đời này cũng chỉ có nhi tử nàng là tốt nhất, cưới công chúa còn có thể, ở đâu mà nhìn trúng quận chúa thân vương? Mà lại không nghĩ Vinh Thân Vương chưởng quản Tông Nhân Lệnh, Hoàng Thượng đối với hắn có nhiều nể trọng, cho dù An Dương quận chúa là người nuông chiều tùy hứng, cũng không đến lượt nàng đi bắt bẻ một quận chúa của hoàng thất
Hôn sự của Vinh Thân Vương phủ cùng Ngu gia là do Thừa Ân Hầu lão phu nhân tự mình làm mai mối, có thể thấy được phỏng chừng lão phu nhân không biết được tâm tư của tôn tử
Giang Hoàng Hậu cùng Vinh Thân Vương phi quan hệ tốt, trong lòng cũng thích An Dương quận chúa, cảm thấy đứa nhỏ này sinh trong phú quý, nhưng tính tình lại không kiêu kỳ, tuy rằng có chút lười, nhưng một quận chúa hoàng gia, phía dưới có cả một đống hạ nhân hầu hạ, không cần tự tay làm việc gì nên cho dù người có lười một ít thì đã sao?
Nếu cháu trai nhà mẹ đẻ có thể cưới được An Dương quận chúa, trong lòng nàng cũng thích, nào hiểu được đại tẩu này của nàng lại ghét bỏ An Dương quận chúa như thế
Giang Hoàng Hậu rốt cuộc cũng đã rõ vì sao trước đây khi nàng từng nói đùa muốn tác hợp An Dương quận chúa cùng cháu trai nhà mẹ đẻ, Vinh Thân Vương phi chỉ nhàn nhạt cười một cái, sau đó chuyển đề tài
Khi đó nàng cho rằng Vinh Thân Vương phi coi thường Giang Vọng, Giang Vọng có lẽ có điểm nào không tốt, ai ngờ đây là Vinh Thân Vương phi ghét bỏ Giang Vọng có người nương như vậy, làm liên lụy Giang Vọng, không muốn đem khuê nữ gả qua mắc công rước phiền lòng
Giang Vọng từ nhỏ đã đối tốt với An Dương quận chúa, phỏng chừng trước kia đã có tâm tư, đáng tiếc bị nương hắn dùng tánh mạng uy hiếp, chặt đứt tâm tư này, cho tới bây giờ, An Dương quận chúa đã định thân, trong lòng hắn tất nhiên là mất mát cùng không cam lòng.
Giang Hoàng Hậu hít một hơi thật sâu, rồi mới nói: “Hôn sự Vọng nhi bổn cung quản không được, đỡ cho đại tẩu không hài lòng, bổn cung lại rơi vào phiền lòng không vui.”
Thừa Ân Hầu phu nhân nghe được nàng nói nặng như thế, sợ tới mức vội quỳ xuống, “Nương nương hiểu lầm……”
Giang Hoàng Hậu nhận ra ngực lại dâng lên cảm giác ghê tởm quen thuộc, vẫy vẫy tay, lười lại phản ứng nàng, cho cung nhân đỡ mình đến nội thất nghỉ ngơi.
*** Truyện chỉ đăng tại truyenlol.com/tac-gia/nhamy111***
Khi Giang Du được cung nhân đưa tới tẩm cung thì nghe nói An Phi cũng đang ở đó
Giang Du tiến vào, thỉnh an An Phi cùng Tứ công chúa, tiếp theo ngồi vào một cái ghế khắc long phượng trình tường đối diện các nàng
Vẻ mặt An Phi hòa ái dò hỏi thương thế Giang Du, biết được vết thương nàng đã tốt, An Phi ưu sầu thở dài, nói: “Bát cô nương là người may mắn, vết thương không nặng, đâu giống Tứ công chúa của bổn cung, té bị thương chân, hiện tại còn chưa thể xuống đất đi lại được……”
Giang Du tuy rằng là chất nữ Hoàng Hậu, nhưng cũng không phải đích nữ đại phòng, thỉnh thoảng mới tiến cung, cho nên đối với mấy vị công chúa trong cung cũng không quen thuộc, khách khí ngồi ở chỗ đó, không biết nói cái gì cho tốt.
Lúc này, Tứ công chúa đột nhiên mở miệng nói: “Giang Bát, bổn cung nghe nói An Dương cùng Uy Viễn tướng quân phủ Ngu Tam Lang định thân, có việc này không?”
Giang Du sau khi nghe xong, vội liếc nhìn nàng một cái, phát hiện Tứ công chúa không chút để ý xoay vòng tay bằng tơ vàng đang đeo, vội nói: “Đúng là có việc này.”
Ánh mắt Tứ công chúa lạnh lùng, nhưng ngoài mặt lại cười đến thập phần hòa khí, “An Dương xưa nay là người tính tình lười nhác, ta còn tưởng rằng tương lai nàng ta nhất định gả không ra được, nào ngờ lại định thân nhanh như vậy?”
Chuyện này thật ra Giang Du đã nghe tổ mẫu nói qua, nhỏ giọng nói: “Nghe nói là lúc đi săn, Ngu Tam Lang đã cứu An Dương quận chúa, cho nên mới kết được mối nhân duyên này”
Tứ công chúa nghe được lời này, nhịn không được xoa vết thương trên cổ
Hiện giờ vết thương trên cổ nàng đã lên sẹo, có ít sẹo đã bong ra, lưu lại dấu vết vô cùng rõ ràng, xa xa nhìn còn đỡ, nhìn gần rất ghê tởm dữ tợn, mỗi lần nhìn thấy vết sẹo này trong gương, trong lòng Tứ công chúa đều có chút oán hận, oán hận những con khỉ đó, càng hận bọn người vây quanh bên người nàng lúc ấy chỉ là bọn người ăn chơi trác táng, không một ai có bản lĩnh bảo hộ nàng, ngược lại còn làm liên lụy đến nàng bị phá tướng.
Giang Du sau khi thăm Tứ công chúa xong, cũng không có lời để nói, liền cáo từ rời đi.
Chờ nàng đi khỏi, Tứ công chúa liền xô ngã bộ trà cụ gần nàng nhất, ngay cả bàn trên giường đất cũng đều xốc lên, mặt đầy sương lạnh.
An Phi vội kêu lên: “Ai da, tiểu tổ tông của ta, con đây là đang tức cái gì chứ? Con yên tâm, mẫu phi nhất định sẽ nói Thái Y Viện kê chút thuốc xóa sẹo, nhất định sẽ làm nó mờ đi, sẽ không huỷ hoại dung mạo của con”
Tứ công chúa trong lòng nặng nề, khó chịu nói: “Mẫu phi, An Dương cùng Ngu Tam Lang định thân rồi, rõ ràng là con nhìn trúng nam nhân này trước……”
“Chỉ là một tên vũ phu thôi, định thân thì định thân, chúng ta không hiếm lạ.” An Phi trấn an nói, “Với dung mạo cùng thân phận của con, nhất định có thể chọn được một phò mã tài mạo song toàn, sang năm là kỳ thi mùa xuân, đến lúc đó để phụ hoàng khâm điểm cho con một người càng tốt hơn so với tên Ngu Tam Lang kia”
Tứ công chúa lắc đầu, hít một hơi thật sâu, nói: “Con không hiểu, vì sao nam nhân con nhìn trúng luôn có người tới cướp vậy? Đầu tiên là Nhiếp Ngật, hiện tại là Ngu Tòng Tín…… An Dương cũng chỉ là một quận chúa, vậy mà cũng tranh với con!”
Nói, không nhịn được cười lạnh lên.
Nàng cũng không có bao nhiêu ưa thích Ngu Tòng Tín, người lúc ấy nhiều như vậy, vừa lúc bộ dáng khí chất của hắn đều là loại hình nàng thích, so với gả cho tên vũ phu Hải Chính Hoằng thì không bằng chọn gả cho loại hình mình thích
Nào ngờ An Dương dám cùng nàng tranh, Nhiếp Ngật trước kia có thể không tính vì đây là phụ hoàng không cho phép, nàng cũng không muốn làm mất đi sủng ái của phụ hoàng, cho nên nhịn xuống, nhưng Ngu Tòng Tín chỉ là con cháu tướng môn, không quyền không thế, nàng coi trọng hắn, là phúc phận của hắn, vậy mà hắn cũng dám định thân cùng An Dương!
An Phi xoa xoa đầu nàng, nói: “An Dương quận chúa có đức hạnh này cũng chỉ có gia đình như vậy mới bằng lòng cưới nàng, cũng không chừng là do Vinh Thân Vương uy hiếp mới nguyện ý cưới. Con an tâm dưỡng thương, không cần phải xen vào việc này, không phải phụ hoàng đã nói sao, người sẽ lại chọn một người tốt.”
Nói tới đây, An Phi còn đang tiếc cho nữ nhi vì đã bỏ lỡ Hải Chính Hoằng.
Hải Chính Hoằng là Trấn Nam Hầu phủ thế tử, Trấn Nam Hầu trấn thủ cả một vùng duyên hải Giang Nam, trong tay có quyền thế, so với đám con cháu huân quý trong kinh bề ngoài hào nhoáng nhưng kỳ thật là đang trên đường xuống dốc còn khá hơn nhiều. Nàng còn vốn tưởng rằng, Hải Chính Hoằng chắc chắn trở thành phò mã của Tứ công chúa, nào ngờ Hoàng Thượng lại khâm điểm Hải Chính Hoằng làm phò mã Ngũ công chúa
An Phi mỗi lần chỉ cần nghĩ đến đây, tâm can liền tức giận đến khó chịu, Ngũ công chúa không rên một tiếng, vậy mà lại được phò mã tốt như vậy, nhất định là Hải Chính Hoằng kia thấy nữ nhi nàng bị phá tướng, mới có thể đi cưới Ngũ công chúa, điều này làm cho An Phi cực kỳ tức hận
Đáng tiếc cho dù trong lòng nàng có tức, cũng không dám nháo lên để làm Hoàng Thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, đành phải nói thầm vài tiếng, sau đó trấn an nữ nhi cho tốt
Tứ công chúa nheo mắt lại, An Dương dám đoạt người của nàng, nàng nhất định sẽ không bỏ qua nàng ta
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.