Chương trước
Chương sau
Ngồi ở chính giữa là một lão thái thái cao tuổi, ước chừng năm mươi tuổi, một thân y phục phú quý đoan trang, mang trang sức bằng đá quý, hẳn chính là thái hậu
Ngồi bên cạnh thái hậu chính là một nữ tử mặc cung trang thiển ti sắc vàng tầm ba mươi tuổi, tóc mây bới cao cắm kim thoa phượng hoàng vờn mây, dung mạo đoan trang nghiên lệ, ung dung hoa quý, không giận tự uy, hẳn là vị trung cung hoàng hậu, tuy rằng không con nhưng vẫn giữ vững hậu vị, Giang hoàng hậu
Bên dưới ngồi hai nữ tử, một người phú quý bức người, một người tuyệt lệ kiều mỹ, hẳn là Tào Quý Phi cùng An Phi
Trước khi đến đây, Toàn công công đã vì nàng nhỏ giọng nhắc nhở nàng các cung phi đến Nhân Thọ Cung thỉnh an ngày hôm nay, Hoắc Thù liếc mắt một cái, liền mơ hồ đoán ra thân phận các cung phi đó
Hoắc Thù sau khi ngẩng đầu, đôi mắt vẫn rũ xuống, cũng không nhìn thẳng các quý nhân, thể hiện sự tôn trọng đối với các quý nhân
Đại điện thật an tĩnh, qua một lát, tiếng nói thái hậu mới vang lên, "Quả nhiên là người kiều lệ, ai gia nhìn còn có vài phần thích, chả trách hoàng thượng lại tứ hôn cho Thế Cẩn"
Những lời này của thái hậu như đánh vỡ sự yên lặng, tiếp theo lại nghe một đạo âm thanh nhu hòa dễ nghe, "Ngươi tên là gì?"
Hoắc Thù ngước mắt lên, nhìn thoáng qua Giang hoàng hậu đang ngồi trên nói: "Hồi hoàng hậu nương nương, khuê danh thần nữ chỉ có một chữ Thù"
"Thù*, quả nhiên là một mỹ nhân" Giang hoàng hậu mỉm cười nói, "Bổn cung nghe nói sự tình Tết Thượng Nguyên đêm đó, nghe nói ngươi đã cứu Tam hoàng tử, An Dương, Tân Dương bọn họ, ngươi đã từng tập qua võ?"
*Thù = Xu: nghĩa là xinh đẹp
Hoắc Thù có chút thẹn thùng nói: "Khi thần nữ còn ở nhà ngoại, lúc còn nhỏ đã từng theo cữu cữu học qua vài chiêu, chỉ là cường thân hộ thể mà thôi"
An Phi nhịn không được dùng khăn che miệng cười: "Hoắc thất cô nương đúng là khiêm tốn, bổn cung nghe Tứ công chúa nói, Thất cô nương lúc ấy liên tục cứu huynh muội Tân Dương quận chúa, một tay điều khiển roi xuất thần nhập hóa, quả nhiên là hậu nhân nhà tướng, rất có phong phạm năm đó của Ngu lão tướng quân"
Hoắc Thù chớp đôi mắt, nhanh chóng nhìn mắt An Phi, lại thẹn thùng nói: "Chỉ là thần nữ sức lực lớn một chút mà thôi"
An Phi nghẹn lời, có một loại cảm giác đánh quyền vào bổng
Giang hoàng hậu tựa hồ cảm thấy thật hứng thú nói: "Sức lực lớn một chút? Ngươi đứa nhỏ này cũng thật thú vị, sức lực lại còn lớn hơn cả nam nhân sao? Bất quá đêm đó cũng nhờ có ngươi! Hài tử ngoan, bổn cung cần phải cảm tạ ngươi"
Tào Quý Phi nói tiếp: "Hoàng hậu tỷ tỷ nói đúng, ít nhiều cũng có nàng, bằng không Tam hoàng tử bọn chúng hậu quả thật khó tưởng tượng"
Tiếp theo, mọi người lại dò hỏi một hồi tình huống ngay lúc đó
Hoắc Thù thấy vẻ mặt các nàng tò mò, liền kỹ càng tỉ mỉ mà nói, có thể nàng đã nói quá kỹ càng tỉ mỉ, làm cho nhóm nữ nhân ở đây nghe được hãi hùng khiếp vía, đặc biệt là Thái hậu và Tào Quý Phi. Thái hậu quan tâm một đôi cháu ngoại cùng cháu ngoại gái, Tào Quý Phi quan tâm nhi tử, chỉ cần nghĩ đến tình huống rất nguy cấp ngay lúc đó, liền kinh hãi không thôi
Chỉ là Hoắc Thù miêu tả đại khái đến chân thật, làm sắc mặt mấy người phụ nhân đều có chút trắng bệch, chỉ duy nhất có Giang hoàng hậu trấn định
"Ngươi... ngươi lúc ấy thật sự gϊếŧ người?" An Phi lắp bắp hỏi
Hoắc Thù không nhanh không chậm đáp: "Nương nương, những người đó là thích khách, nếu ta không gϊếŧ bọn họ, bọn họ sẽ gϊếŧ chúng ta"
An Phi lại nghẹn họng
Thật ra Tào quý phi cảm thấy Hoắc Thù nói đúng, những kẻ đó là thích khách, mà còn là thích khách thiếu chút nữa gϊếŧ nhi tử nàng, căn bản không cần phải mềm lòng
Thái hậu có chút không thoải mái, nhưng mà bà không giống An phi cảm thấy Hoắc Thù gϊếŧ người có chút đáng sợ, chỉ là cảm thấy những tình huống nàng miêu tả lại quá mức chân thật, nên vừa nghĩ mà sợ vừa thấy ghê tởm
Đang nói, bỗng nhiên có cung nữ từ ngoài tiến vào bẩm báo nói: "Tứ công chúa, Ngũ công chúa, Lục công chúa tới"
"Các nàng vì sao tới đây?" Thái hậu có chút kinh ngạc, bất quá vẫn cho người nghênh tiếp 3 vị công chúa vào
Trong chốc lát, liền thấy ba thiếu nữ ăn vận cung trang hoa lệ đi vào tới, người đi tuốt đằng trước chính là Tứ công chúa, sắc mặt nàng có chút tái nhợt, nhưng mà tinh thần vẫn còn tốt. Ngũ công chúa cùng Lục công chúa đi theo phía sau Tứ công chúa, dung mạo các nàng cũng không rạng rỡ như Tứ công chúa, ở bên cạnh Tứ công chúa, cũng không có gì xuất sắc
Người trong điện nhìn các nàng đi vào tới, ánh mắt chuyển động qua lại giữa Tứ công chúa và Hoắc Thù, phát hiện Tứ công chúa đẹp nhất hậu cung lúc này đứng chung một chỗ cùng Hoắc Thù, không biết vì sao, nhìn thế nào cũng có chút nhạt nhẽo, giống như thiếu một điều gì đó
Cho đến khi Tứ công chúa nhìn Hoắc Thù cười một cái, Hoắc Thù cười hồi lại một cái, bọn người đột nhiên hiểu ra chính là thiếu cái gì
Tứ công chúa nhìn ung dung hoa quý, lại thiếu tinh thần phấn chấn đặc thù có trên người Hoắc Thù, cô nương này khiến người ta khi nhìn thấy liền cảm thấy tinh thần hưng phấn, con ngươi tĩnh lặng sáng ngời, dung mạo thêm vài phần xinh đẹp, cho dù một nữ tử xuất chúng đồng dạng mỹ lệ như nàng, khi đứng chung một chỗ cùng nàng, trong bất tri bất giác ngũ quan liền có vài phần nhạt nhẽo, hoàn toàn trở thành nền của nàng
An phi thấy một màn như vậy, sắc mặt liền trở nên không tốt
Nàng luôn luôn tự phụ vì dung mạo của mình, hiện tại tuy tuổi lớn so không bằng thời trẻ, nhưng nữ nhi lại được di truyền dung mạo này của nàng. Trong dĩ vãng chỉ có người khác làm nền cho hai mẹ con nàng, nào biết có một ngày, mẹ con nàng vậy mà lại trở thành nền của người khác
Giang Hoàng Hậu cùng Tào Quý Phi đều để ý thấy được thần sắc của nàng không tốt, tự nhiên biết được do nguyên nhân gì, hai người đều nhịn không được nhấp miệng cười khẽ
"Các ngươi như thế nào tới đây?" Thái hậu hỏi
Tứ công chúa cười nói: "Nghe nói Hoàng tổ mẫu cùng mẫu hậu triệu Hoắc Thù vào cung, cho nên liền tới đây" Nhìn Hoắc Thù cười một cái, nói tiếp: "Lúc ấy ít nhiều cũng nhờ Hoắc Thất ra tay tương trợ, bằng không chúng ta đều phải chịu tội, đặc biệt là Tân Dương, Hoàng tổ mẫu người không thấy được, lúc ấy thích khách kia khóa cổ Tân Dương, nhìn thấy sắp sửa vặn gãy cổ nàng, cháu gái thật sự lo gần chết.... còn có Sùng biểu ca, kiếm kia sắp sửa đâm thủng ngực hắn, may mắn Hoắc Thù cầm roi rút kiếm ra..."
Âm thanh Tứ công chúa vô cùng dễ nghe, nhưng âm thanh cho dù dễ nghe, tâm thái hậu cũng không chịu nổi lời nàng miêu tả
Sắc mặt thái hậu càng thêm khó coi, phảng phất nghĩ đến tình huống hung hiểm ngay lúc đó
Những người khác an tĩnh ngồi nghe tại chỗ, cũng không đánh gãy lời nàng, chỉ là An Phi có chút bất an, cảm thấy nữ nhi nói quá nhiều
"Được rồi, ai gia đã biết" Thái hậu đánh gãy lời Tứ công chúa, nói: "Hoắc Thất đáng được thưởng"
Hoắc Thù nghe được lời này, lập tức liền đứng dậy cảm ơn thái hậu ban thưởng
Sau đó hoàng hậu, Tào quý phi, An phi cũng đều ban thưởng, hơn nữa ban thưởng vô cùng phong phú, khi nghe cung nhân đọc đồ vật ban thưởng, Hoắc Thù liền cảm thấy mình có thể phát tài rồi
"Hoàng tổ mẫu, Hoắc Thất khó được vào cung, cháu gái muốn mang nàng đến Ngự Hoa Viên dạo chơi" Tứ công chúa lại nói, lôi kéo tay Hoắc Thù, thân mật mà tự nhiên
Thái hậu nhìn thoáng qua Tứ công chúa, gục mặt xuống, nhàn nhạt nói: "Đi đi, các người chơi cho vui" Nói, bày ra bộ dạng mệt mỏi
Tứ công chúa lập tức lôi kéo Hoắc Thù, mang theo hai muội muội cùng nhau ra khỏi Nhân Thọ Cung, hướng Ngự Hoa Viên Đi tới
Giang hoàng hậu, Tào quý phi, An phi mấy người đã gặp qua Hoắc Thù, thức thời đứng dậy rời đi
*** Truyện chỉ đăng tại truyenwiki1.com/tac-gia/nhamy111***
Càn Thanh cung, Nhiếp Ngật trình kết quả hai ngày điều tra để lên trên ngự án
Hoàng đế cũng không vội xem, nhìn Nhiếp Ngật nói: "Thế Cẩn, ngươi nói, người kia có khả năng còn sống không?"
Nhiếp Ngật rũ lông mi, rút tay lại đứng ở nơi đó, nhàn nhạt nói: "Cữu cữu, ta không biết, ta tra không ra"
Hoàng đế trầm tư một lát, rồi mới đem đồ vật Nhiếp Ngật trình lên mở ra, nhìn một lát, trực tiếp đem nó ném sang một bên, ý vị không rõ cười nói: "Quả nhiên là bút tích của hắn, dám liên hợp với người ngoại tộc chỉ vì để trẫm khổ sở, thật đúng là có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào mà"
"Cữu cữu, mục đích của bọn họ chính là bắt cóc Tứ công chúa cùng An Dương, dùng để áp chế người cùng Vinh Thân Vương cữu cữu, nếu có thể bắn chết Tam hoàng tử thì lại càng tốt" Nhiếp Ngật phân tích nói, "Lúc ấy nếu không phải Hoắc thất cô nương ra tay bảo vệ An Dương, nếu An Dương xảy ra chuyện, chỉ sợ phía Vinh thân Vương cữu cữu bên kia không thể giao đãi tốt. Bắt được An Dương, tuy rằng không đến mức làm cho Vinh Thân Vương cữu cữu vì thế mà dao động, nhưng lại có thể làm giữa Vinh Thân Vương cữu cữu và người xảy ra hiềm khích"
Khánh Nguyên đế sau khi nghe xong nhịn không được cười rộ lên nói: "Trẫm sớm đã phát giác, chỉ là không nghĩ tới bọn họ thật sự muốn ảnh hưởng quan hệ của trẫm cùng Vinh Thân Vương, thật là một đám ngu xuẩn!"
Nhiếp Ngật thấy hắn tuy cười, đôi mắt phượng lại sắc bén thâm trầm, trong lòng biết đây là biểu hiện khi hắn cực kỳ tức giận, không khỏi có chút lo lắng nhìn hắn
Khánh Nguyên đế thấy hắn lo lắng, đứng dậy đi đến trước ngự án, duỗi tay vỗ vỗ vai hắn nói: "Thế Cẩn, trẫm lại có một nhiệm vụ muốn giao cho ngươi, khả năng lại cần ngươi mệt nhọc một chuyến"
Nhiếp Ngật trực tiếp quỳ xuống, thần sắc kiên nghị nói: "Thỉnh hoàng thượng phân phó"
"Không gấp" Khánh Nguyên đế nói, đột nhiên kéo hắn đứng lên, "Đúng rồi, nghe nói hôm nay Thái hậu và Hoàng hậu tuyên cô nương Tĩnh An Hầu phủ tiến cung, trẫm còn chưa gặp tiểu cô nương này đâu. Liên Thanh, đi hỏi một chút hiện tại vị Thất cô nương này ở nơi nào?"
Liên Thanh tổng quản lên tiếng, nhanh chóng đi ra ngoài hỏi
Trong chốc lát sau, Liên Thanh quay về bẩm báo, "Hoàng thượng, Thất cô nương hiện đang ở Ngự Hoa Viên cùng Tứ công chúa"
"Được, trẫm cũng đến Ngự Hoa Viên! Thế Cẩn, đi cùng với trẫm" Khánh Nguyên đế nói, thấy cháu ngoại trai cau mày, không vui nói: "Ngươi làm gì vậy? Chẳng lẽ không muốn cho trẫm gặp vị hôn thê của ngươi? Trẫm nuôi ngươi lớn như vậy, ngay tức phụ cũng định giúp ngươi, ngươi còn bất mãn điều gì?"
Nhiếp Ngật thấy hắn càn quấy, sắc mặt cũng không thay đổi, chỉ nói: "Cữu cữu, ta không có ý này, chỉ là người mạo muội đi qua, làm nàng sợ thì làm sao bây giờ?"
Khánh Nguyên đế nghe được vô cùng cạn lời, "Nàng ngay cả thích khách cùng giặt cỏ còn không sợ, còn sợ trẫm hả?"
Khánh Nguyên đế nói, cũng không để ý cự tuyệt của hắn, cho người chuẩn bị nghi thức, liền đi tới Ngự Hoa Viên
*** Truyện chỉ đăng tại truyenwiki1.com/tac-gia/nhamy111***
Qua Tết Thượng Nguyên, thời tiết kinh thành vẫn không tính là tốt, không khí vẫn se lạnh như cũ, không có tí ấm áp nào của mùa xuân
Hôm nay không gian âm u, một bộ dạng muốn rơi tuyết, gió lạnh thẳng tắp thổi tới, Ngự Hoa Viên một mảnh tiêu điều, tuy rằng cũng có một ít hoa nhưng đều do ấm phòng trồng ra, khi để bên ngoài, một lát sau liền bị đông lạnh đến héo rũ
Cái gọi là Ngự Hoa Viên, thật đúng ra là chẳng có gì đáng xem
Mấy người Tứ công chúa dẫn Hoắc Thù đi lòng vòng bên dưới đám núi giả lởm chởm đá, rồi lại đi vòng quanh hồ một lát, liền dẹp đường hồi Cảnh Nhân Cung, đột nhiên nghe hoàng thượng tới
"Phụ hoàng nhất định là biết ngươi ở chỗ này cho nên lại đây, ta đoán, chắc hẳn là Nhiếp Thế Cẩn cũng ở đây" Tứ công chúa nghịch ngợm nói, nhìn Hoắc Thù chớp mắt
Hoắc Thù bày ra bộ dạng thụ sủng nhược kinh, chờ sau khi Tứ công chúa xoay người, lấy tay áo che miệng, hơi hơi nhếch môi. Trong cung này thật không dễ chơi, về sau không có việc gì vẫn là không tới, đám nữ nhân trong cung này mỗi người nói chuyện đều là bảy đường thẳng tám đường cong, chín khúc ruột mười tám đường cong, nói chuyện cùng các nàng quả thật rất lao lực
Xa xa liền nhìn thấy nghi thức hoàng đế, thiếu niên tuấn mỹ như ngọc đi bên cạnh hoàng đế
Hoắc Thù theo các công chúa hành đại lễ với hoàng đế, sau đó quy quy củ củ đứng một bên, không dám nhìn loạn.
Khánh Nguyên đế nhìn thoáng qua người đi cùng Hoắc Thù, liền dò hỏi nữ nhi: "A Vi thân thể thế nào?"
"Đa tạ phụ hoàng quan tâm, thân thể nhi thần đã rất tốt, chỉ là lúc ấy sợ hãi, uống xong chén canh an thần, lại nằm trên giường một ngày, kỳ thật đã tốt hơn nhiều rồi, chỉ là mẫu phi không yên tâm, muốn nhi thần nằm nghỉ thêm vài ngày, bất quá nghe nói Hoắc Thất tiến cung, nhi thần dù thế nào cũng muốn lại đây gặp nàng"
Tứ công chúa nói, kéo tay Hoắc Thù nhìn hoàng đế cười tủm tỉm nói: "Phụ hoàng, đây là Hoắc Thất, là vị hôn thê người đã định cho Thế Cẩn biểu ca, bộ dáng đúng thật xinh đẹp, nữ nhi cùng nàng đứng chung một chỗ, cho dù có dung mạo tuyệt lệ, cũng đều trở nên nhạt nhẽo, có thể thấy được ánh mắt phụ hoàng thật tinh tường"
Khánh Nguyên đế vốn không muốn nhìn chằm chằm tức phụ tương lai của cháu ngoại trai, lúc này nữ nhi lại kéo nàng, tầm mắt tự nhiên đảo qua, khi thấy rõ ràng bộ dáng của nàng, tâm thần cũng có chút trấn trụ, có chút lý giải vì sao cháu ngoại trai lại vội vàng tiến cung tìm hắn tứ hôn, quả nhiên là nữ tử cực kỳ mỹ mạo
Nghĩ đến cháu ngoại trai tư thái như ngọc, thật ra rất xứng đôi cùng nàng, giai nhi giai tức, trong lòng Khánh Nguyên đế vô cùng khoái chí, cũng không ép buộc người, nói thêm mấy câu, liền mang theo Nhiếp Ngật rời đi
Hoàng đế đi rồi, Tứ công chúa lại tùy ý đi dạo Ngự Hoa Viên một lát cùng Hoắc Thù, mới trở về Nhân Thọ Cung
Sau khi trở lại Nhân Thọ Cung, nghe nói thái hậu đã nghỉ ngơi, Hoắc Thù cách cửa điện quỳ an cho Thái hậu, rồi mang theo một đống đồ ban thưởng rời đi
Khi rời khỏi Nhân Thọ Cung, cũng là do Toàn công công lại đây đưa nàng
Mắt thấy sắp đến trước cửa cung, Hoắc Thù vừa muốn nói với Toàn công công một câu vất vả, liền thấy Toàn công công kinh ngạc nhìn phía trước, Hoắc Thù xoay người nhìn qua, lại thấy thiếu niên đứng bên dưới tường cung cách đó không xa, tức khắc vừa mừng vừa sợ
Nhiếp Ngật nhìn nàng đi tới, thị vê xung quanh thấy thế, đều làm như không thấy
"Huynh, huynh như thế nào lại ở đây?" Hoắc Thù hỏi, sau khi hỏi xong, trên mặt có chút nóng
Nhiếp Ngật rũ mắt nhìn nàng, cũng không trả lời vấn đề của nàng, chỉ nói: "Hiện tại chính là phải trở về Tĩnh An Hầu phủ? Ta đưa nàng trở về".
Hoắc Thất cô nương cảm thấy khuôn mặt càng nóng, nhưng vui mừng trong lòng không cách nào ngăn được, làm sao nàng không hiểu hắn là đứng nơi này chờ riêng nàng. Tuy trong lòng cao hứng nhưng nơi này là hoàng cung, cũng không dám biểu hiện ra ngoài quá rõ ràng, chỉ nói: "Huynh hiện tại không có việc gì sao?"
Hắn ừ một tiếng
Đôi mắt Hoắc Thù xoay chuyển, ngẩng đầu nhìn hắn cười một cái, "Vậy làm phiền huynh"
Nhiếp Ngật lại ừ một tiếng, thần sắc đạm nhiên, chỉ có Nguyên Võ quen thuộc hắn mới có thể biết được hiện tại chủ tử cũng thật cao hứng
Hoắc Thù liền lập tức lên xe ngựa Tĩnh An Hầu phủ, Ổ ma ma cũng Ngải Thảo sau khi đỡ nàng lên xe ngựa, hai người thức thời đi ra phía sau xe ngồi, trong lòng đều vô cùng mừng rỡ. Nhìn thấy Nhiếp Ngật và tiểu thư nhà các nàng cùng nhau đi ra, đều nghĩ rằng vừa nãy ở trong cung là có Vệ Quốc Công thế tử bồi nàng, hẳn cũng không có gì trở ngại
Nhiếp Ngật gọi người mang ngựa tới, sau khi xoay người lên ngựa, cưỡi ngựa đi theo bên cạnh xe ngựa
Hoắc Thù trộm vén rèm lên, nhìn thấy thiếu niên bên cạnh xe ngựa, tim đập càng lúc càng nhanh, nhịn không được lấy tráp điểm tâm từ vách ngầm trên xe ngựa ra ngoài, nhìn thiếu niên bên ngoài nói: "Nhiếp thế tử, huynh đói không?"
Ánh mắt Nhiếp Ngật từ phía trước chuyển qua trên cửa sổ, liền thấy mành xe bằng vải mịn màu xanh đá bị nhấc lên một góc, lộ ra một đôi mắt tươi đẹp, giống như biết nói, sáng lấp lánh nhìn qua
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.