Chương trước
Chương sau
An Dương quận chúa là nhân vật lười nhác, nhưng có thể lười đến nông nỗi nào? Lười đến nỗi nói chuyện nàng còn cảm thấy lao lực
Bất quá hôm nay ngày tuyết rơi lớn như vậy, thế nhưng nàng còn mời người ta đến phủ chơi, khi phản ứng lại cũng thật có chút ngượng ngùng. Nếu là chính nàng, nếu có người dám ở thời tiết này mà gọi nàng ra cửa, nàng không những phun chết hắn, mà quay đầu còn tìm lý do cự tuyệt lui tới
Vì đền bù khuyết điểm của mình, An Dương quận chúa tạm gác lại bộ dạng lười nhác ngồi nói chuyện, nói cùng Hoắc Thù rất nhiều, trong đó liền nói tới Tân Dương quận chúa Cao Quân hiện tại còn đang ở Nhân Thọ Cung
"Tính tình Cao Quân không thể nào tốt, xưa nay là người mắt cao hơn đầu, công chúa nàng cũng không để vào mắt. Cho nên về sau nếu ngươi gặp được nàng, thời điểm không có ai tốt nhất là tránh nàng đi, nếu bên cạnh có người ngươi cũng không cần sợ nàng, cho dù nàng có tức giận, cũng không dám làm gì ngươi trước mặt công chúng. Lần này nàng ở trong cung cũng đã một tháng, xem tình huống trước mắt, phỏng chừng cũng cần ở thêm một đoạn thời gian nữa, như vậy cũng khá tốt, bớt việc. Nhưng mà nàng ở trong cung cũng không an phận, Nghe nói mấy ngày hôm trước, nàng cùng Tứ công chúa cãi nhau ở Ngự Hoa Viên, hai người song song té ngã...."
Hoắc Thù đem lời nàng nói nghe hết vào lỗ tai, vẻ mặt cười tủm tỉm
Hoắc Nghiên kinh ngạc nhìn nàng, loại việc hậu cung này, cũng không phải là người khác dễ dàng biết được, đặc biệt là đương kim Giang hoàng hậu là người có thủ đoạn, xử lý cung vụ đến gọn gàng ngăn nắp, sự tình hậu cung muốn truyền ra ngoài cũng không dễ dàng.
"Vì sao lại cãi nhau?" Hoắc Nghiên tò mò hỏi
An Dương quận chúa ăn xong một đĩa thịt lộc nướng, nâng mặt nói nha hoàn nàng nhạt miệng, tiếp nhận một ly nước quả lê uống, tiếp tục nói: "Nghe nói là vì Vệ Quốc Công thế tử"
"A?" Hoắc Thù cũng nghiêm túc vài phần
"Các ngươi đừng hiểu lầm, sự tình không liên quan đến Vệ Quốc Công thế tử, bất quá nguyên nhân các nàng cãi nhau lại là hắn, Tứ công chúa cười nhạo Cao Quân si tâm vọng tưởng, nói rõ Vệ Quốc Công thế tử đã định thân, vì thế liền cãi nhau" An Dương quận chúa nói được vô cùng đơn giản
Hoắc Nghiên nhịn không được nhỏ giọng nói: "Ta nghe nói, Tứ công chúa từng muốn chiêu Vệ Quốc Công thế tử làm phò mã, bất quá việc này về sau cũng không bàn tiếp"
"Đúng vậy, Nhiếp Thế Cẩn một đại mỹ nhân như vậy được Hoàng Bá phụ nuôi ở trong cung, các công chúa đó nhìn từ nhỏ đến lớn, điều là biểu ca biểu muội ruột thịt, coi trọng hắn cũng là chuyện bình thường" An Dương Quận Chúa gật đầu nói: "Đáng tiếc hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, cuối cùng Hoàng bá phụ ngược lại chọn trúng Hoắc Thất, các công chúa đó ắt hẳn sẽ thương tâm lắm"
Hoắc Nghiên nghe đến đó mắt nhìn Hoắc Thù vô cùng đồng tình
Vị hôn phu bộ dạng quá đẹp, bị một đám công chúa quận chúa coi trọng, cho dù có hoàng đế tứ hôn không có biện pháp sửa đổi, nhưng cũng không cam đoan những công chúa quận chúa đó có mang lòng oán hận, về sau sẽ ngán chân nàng hay không. Đồng tình với vị tỷ tỷ này, Hoắc Nghiên cảm thấy may mắn vì người Ý Ninh Trưởng công chúa cùng hoàng thượng nhìn trúng không phải là mình, bằng không về sau nhất định mình sẽ rất đau đầu, chỉ hi vọng Hoắc Thù có thể chịu được áp lực
Hoắc Thù đối với lo lắng của các nàng, không thèm để ý nói: "Không bị người đố kỵ chính là tài trí bình thường, không có việc gì!"
Tâm cô nương này phóng đến thật khoáng, An Dương quận chúa cùng Hoắc Nghiên lập tức rất kính nể
Ba cô nương vừa ăn thịt nướng vừa hàn huyên một hồi, chờ sắc trời hơi muộn một tí, hai tỷ muội Hoắc Thù mới cáo từ rời đi
Vinh Thân vương phi lệnh cho người vương phủ tự mình hộ tống hai cô nương trở về, cũng tặng lễ gặp mặt, thái độ vô cùng hòa ái dễ gần
Tĩnh An Hầu phu nhân sau khi biết được người Vinh Thân Vương phủ hộ tống hai cô nương trở về, cũng vô cùng kinh ngạc, người không hiểu rõ, điều sẽ cho rằng hai cô nương cùng An Dương quận chúa có giao tình quá tốt, mới làm cho Vinh Thân Vương phủ yêu quý như vậy, bất quá nghe nữ nhi nói những việc nghe thấy nhìn thấy ở Vinh thân vương phủ, Tĩnh An Hầu Phu Nhân liền hiểu rõ
Những ngày sau đó, Hoắc Thù liên tục được An Dương Quận Chúa gửi thiệp mời qua phủ vài lần, đều là đến Vinh thân vương phủ cùng nàng thưởng hoa ngắm tuyết ăn chút gì đó, ăn xong cùng nhau rút trên giường đất ấm nằm nói chuyện phiếm, nghiễm nhiên là An Dương Quận Chúa riêng tìm một bằng hữu có thể lười cùng nàng
Bất quá người ngoài không hiểu rõ lại cảm thấy, Thất cô nương Tĩnh An Hầu phủ vận may đã tới, mới vừa định thân cùng Vệ Quốc Công thế tử, liền có quận chúa Vinh thân vương phủ ra mặt cùng nàng giao hảo, việc này cũng xem như cô nương gia ở trong khuê các kết hạ nhân mạch, về sau đối với nàng có lợi ích rất lớn, tự nhiên làm người hâm mộ cực kỳ
Đảo mắt liền đến tháng chạp
Ngày mùng 8 tháng chạp đó, Vệ Quốc Công phủ đưa cháo mồng 8 tháng chạp đến Tĩnh An hầu Phủ. Người đưa cháo mùng 8 tháng chạp đến đây là tùy tùng bên cạnh Vệ Quốc Công thế tử, trừ bỏ cháo mồng 8 tháng chạp, còn có mấy thứ điểm tâm Lâm Giang Tiên.
Tĩnh An Hầu Phu Nhân nhìn mấy cái tráp sơn đen khắc Lăng Hoa tiêu, nhịn không được thở dài
Xem ra Vệ Quốc Công thế tử này đối với Thất cô nương cũng có vài phần để bụng, mỗi lần đều lấy cớ cho vị hôn thê tiện thể mang theo vài thứ, có đôi khi là món ăn, có đôi khi là vật dụng, có đôi khi là đồ chơi, chưa từng có dạng gì đặc biệt, ngay cả nàng cũng có chút hâm mộ
Tĩnh An Hầu Phu Nhân mang cháo mùng 8 tháng chạp do Vệ Quốc Công phủ tặng phân chia cho các phòng, sau đó đem mấy tráp điểm tâm đến Điệp Thúy Viện
Khi Ổ ma ma biết được Vệ Quốc Công thế tử lại mang đồ đến cho cô nương nhà các nàng, trên mặt cười như nở hoa, vội cho người đi hâm nóng cháo mùng 8 tháng chạp, mang một chén lại đây cho cô nương nếm thử, còn mấy tráp điểm tâm kia, Hoắc Thù chỉ để lại hai tráp, còn lại để Ngải Thảo cầm đi phân cho các đại nha hoàn bên người nàng

Đối với nha hoàn của mình, từ trước đến nay Hoắc Thù luôn hào phóng, bởi vì điểm tâm này là vị hôn phu đưa cho, nên nàng cũng không muốn phân phát cho người ngoài
Được lễ vật, Hoắc Thù cầm hộp bách bảo của mình lăn tới lăn lui, cũng không biết hồi đáp cái gì cho tốt
Quy củ tại kinh thành cùng Bình Nam Thành không giống nhau, nàng là cô nương gia, không thể tùy ý ra phủ như các nam nhân, cho nên cũng không có biện pháp giống như Nhiếp Ngật, thỉnh thoảng mang các thức ăn nổi danh tại kinh thành đến đây cho nàng, làm nàng có thể không cần ra cửa, nhưng lại có thể nếm được thức ăn nổi danh các nơi tại kinh thành
Nhiếp Ngật đối với nàng tốt, nàng nhớ kỹ, từ sau sinh nhật tổ mẫu đến bây giờ nàng cũng chưa gặp lại hắn
Muốn nói đến sự tình nàng cao hứng sau khi hai người định thân, chính là có danh phận, có thể quang minh chính đại đưa cho nhau một ít lễ vật, tuy rằng người chưa thấy được, nhưng chỉ cần nhìn thấy lễ vật đối phương đưa tới, liền biết được trong lòng đối phương có mình
Cuối cùng Hoắc Thù đành phải đem túi tiền song ngư diễn châu màu xanh lá mình thật vất vả làm được, làm quà đáp lễ
Hoắc Thù cười tủm tỉm ăn cháo mùng 8 tháng chạp do Vệ Quốc Công phủ đưa tới, đầu lưỡi được dưỡng tốt nhanh chóng nếm ra được hương vị cháo mùng 8 tháng chạp phi thường không tồi, nguyên liệu chọn nấu ăn đều là thượng đẳng, nấu với lửa vừa đủ, cho nên hương vị tươi ngon vô cùng
*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/search/nhamy111***
Tại Vệ Quốc Công phủ, Nguyên Võ cầm tráp gỗ nam trong tay, bên trong chính là lễ vật phu nhân thế tử tương lai đáp lễ cho thế tử, nghĩ thế tử hiện giờ không biết tại nơi nào, có chút phát sầu
Từ sau khi định thân không lâu, thế tử lại yên lặng rời kinh
Thời tiết hiện tại ngày càng lạnh, thế tử phụng hoàng mệnh ra bên ngoài truy lùng dư nghiệt Trung Nghĩa Vương, chỉ mang theo mấy thị vệ bên người, Hỗ Hưng kia là kẻ khờ, làm sao có thể chiếu cố tốt cho thế tử, nếu không phải hắn cần ở lại trong kinh yểm hộ cho thế tử, hắn đã sớm theo thế tử hồi kinh rồi
Nguyên Võ sau khi cất tốt tráp gỗ nam, liền đi xem xét tin tức bên ngoài truyền về, sau đó sửa sang lại tin tức thật tốt giao cho ám vệ trình lên hoàng đế trong cung, trong lòng một mực cầu nguyện thế tử năm nay có thể hồi kinh sống một năm yên ổn
Chỉ tiếc cho đến đêm 30, Nhiếp Ngật vẫn chưa trở lại
Khánh Nguyên đế nhìn phi tần, hoàng tử hoàng nữ cùng các tông thất tấp nập trong cung, trong lòng lại lo lắng cho cháu ngoại trai bên ngoài vẫn chưa về
Vì tâm tình hoàng đế không tốt cho nên yến hội năm nay tâm tình mọi người cũng không được cao, đều sôi nổi suy đoán Vệ Quốc Công thế tử đi đến nơi nào, vì sao người lại không ở đây. Đương nhiên, mặc kệ hắn đi đến nơi nào, bọn họ cũng chỉ có thể suy đoán, không một người nào dám chạy đến hỏi hoàng đế
Yến hội năm nay, Thái Ninh trưởng công chúa cũng mang theo nhi nữ tiến cung dùng yến
Tân Dương quận chúa Cao Quân ăn mặc trang phục lộng lẫy ngồi bên cạnh Thái hậu, vốn là chờ đợi thừa dịp cung yến năm nay có thể gặp Vệ Quốc Công thế tử một lần, nhưng cho đến khi yến hội kết thúc vẫn không gặp được hắn như cũ. Điều này làm cho nàng cảm thấy thương tâm lẫn buồn bực, từ tiệc thưởng cúc Tết trung thu lần đó, đã thật lâu nàng không nhìn thấy Vệ Quốc Công thế tử, bị giữ ở lại Nhân Thọ cung, mỗi ngày đều phải học quy củ lễ nghi, ngày nào cũng như ngày đó, vô cùng chán ngắt, làm nàng càng thêm nhớ nhung Vệ Quốc Công thế tử
Tâm tình hoàng đế không tốt, nên thời gian yên hội năm nay cũng không có kéo dài, thực nhanh đã kết thúc
So với cung yến trong cung, ngày trừ tịch đoàn viên của mỗi nhà ngoài cung đều là hỉ khí tràn đầy, ngập tràn hương vị tân niên cùng vui mừng đoàn viên
Tĩnh An Hầu phủ, sau khi ăn xong bữa cơm đoàn viên, Hoắc Thù lại theo bọn tỷ muội đi chúc Tết trưởng bối, thu được một đống bao lì xì
Hoắc Nghiên cực kì có kinh nghiệm mà nói với nàng: "Thu tốt bao lì xì, đến ngày tết Thượng Nguyên đó, chúng ta có thể đi chơi cho thống khoái"
Sau đó lại nói cùng Hoắc Thù mỗi năm Tết Thượng Nguyên tại kinh thành trên đường cái sẽ có hội đèn lồng, còn có đủ loại hoa đăng kiểu dáng mới do rất nhiều đèn lâu tung ra, đặc biệc là các cửa hàng đèn lâu trăm năm có chút chuyên môn chế tác hoa đăng sẽ đưa một cái hoa đăng mỹ lệ, thường dụ người đến xem vung tiền như rác để cướp hoa đăng kia về tay
Hoàn cảnh Bình Nam thành không giống kinh thành, so sánh thì kinh thành phong phú hơn, chỗ chơi cũng nhiều hơn, Hoắc Thù mghe được thản nhiên tiếp nhận
"Aiz, nói không chừng ngày Tết Thượng Nguyên đó, tỷ còn có thể gặp trúng Nhiếp thế tử đâu" Hoắc Nghiên nói, làm mặt quỷ nhìn nàng, một bộ biểu tình ta rất hiểu ngươi
Tết Thượng Nguyên cũng được gọi là tết hoa đăng, chợ hoa đèn sáng như ban ngày, thời gian cấm đi lại ban đêm trong kinh thành sẽ giãn ra, các trưởng bối cũng không quản thúc hài tử như thường ngày, nam thanh nữ tú có thể lên phố du ngoạn ngắm đèn hoa, cũng là thời điểm các cô nương chưa xuất giá hi vọng nhất trong năm, hoa đăng lộng lẫy kia, cùng với nam nữ kết bạn đồng hành, cũng là tình cảnh thường thấy nhất trong hội hoa đăng Tết Thượng Nguyên
"Thật sao?" Hoắc Thù kinh hỉ hỏi
Bộ dạng nàng quá mức rõ ràng, khiến cho những người khác trong phòng nhịn không được nhìn về đây, đặc biệt là Hoắc Diệu ngồi bên cạnh lão phu nhân

Hoắc lão phu nhân đang cùng nhi tử và con dâu bàn luận chút sự tình trong nhà, thấy cháu gái có chút thất thần liền nói: "Diệu nhi đi chơi cùng các tỷ muội đi"
Hoắc Diệu lắc đầu, làm nũng nói: "Con muốn bồi tổ mẫu, chẳng lẽ tổ mẫu không muốn thấy con?"
Hoắc lão phu nhân bị nàng nũng nịu làm cho trong lòng mềm nhũn, cười nói: "Nơi nào lại chê con, chỉ sợ Diệu nhi của ta nhàm chán thôi"
Hoắc Diệu ngoan ngoãn nói: "Sẽ không sẽ không, con muốn bồi tổ mẫu, nghe tổ mẫu nói chuyện chính là phúc khí"
Hoắc lão phu nhân thấy nàng hiếu thuận, trong lòng càng thêm ấm áp, tổ tôn hai người hòa thuận vui vẻ
Mấy tức phụ ngồi xung quanh trong phòng thấy thế, nhịn không được âm thầm bĩu môi
Lúc này, Hoắc Thù cùng Hoắc Nghiên đã đi ra khỏi đại sảnh đến trong viện xem pháo hoa. Hoắc Thừa Giáp mang theo mấy đệ đệ vào trong sân đốt pháo hoa, mấy người lớn tuổi đứng nhìn đệ đệ bên dưới, không cho bọn họ làm mình bị thương
"Đại ca, đại ca, năm nay có pháo hoa hả? Muội cũng muốn đốt pháo hoa" Hoắc Nghiên chạy đến quấn lấy hai ca ca
Hoắc Thù nhìn nhìn, nhìn đến Hoắc Thừa Tranh đứng một bên, nhìn mấy đường đệ con thiếp thất tam phòng vây quanh nơi đó đốt pháo hoa, vẻ mặt hắn mang theo hâm mộ
Phát hiện Hoắc Thù, Hoắc Thừa Tranh đi tới nói: "Thất tỷ vì sao đến đây? Bên ngoài này lạnh, coi chừng bị cảm lạnh"
Hoắc Thù thấy bộ dạng hắn nghiêm trang, trên mặt lộ ra quan tâm không che giấu đối với mình, cười nói: "Không có gì đáng ngại, ta mặc nhiều mà. Tranh ca nhi vì sao không đi đốt pháo hoa?"
Mặt Hoắc Thừa Tranh hơi cứng đờ, sau đó cúi đầu hổ thẹn nói: "Đệ không dám"
Hoắc Thù có hơi kinh ngạc đánh giá hắn, qua năm, đệ đệ này liền đã mười tuổi, là nam hài tử duy nhất của ngũ phòng, lại là con vợ cả, Hoắc Ngũ lão gia đối với hắn cực kỳ nghiêm khắc, Hoắc Thừa Tranh tuổi còn nhỏ đã được chuyển ra ở tại ngoại viện, mỗi ngày đều đi tộc học đọc sách, cách một khoảng thời gian Hoắc ngũ lão gia lại kiểm tra công khóa của hắn, tuổi còn nhỏ, nhưng đã được nuôi đến lão luyện thành thục
Vì hắn không được nuôi tại nội viện, chịu rất ít ảnh hưởng của Ngũ phu nhân, lão phu nhân tuy rằng thương yêu hắn, nhưng Ngũ lão gia tính tình ngang bướng, đem nhi tử ném ra ngoại viện liền không cho lão phu nhân nhúng tay vào việc của hắn. Nên tính cách đệ đệ này không giống Ngũ phu nhân, cũng không tự tin mười phần như con vợ cả đại phòng, mang theo một loại phong độ tri thức của người đọc sách, thậm chí có thể nói là hơi ngốc, sống đến mười tuổi, vẫn là theo khuôn phép cũ, liền ngay cả sự tình không được phép làm cũng chưa làm
Hoắc Thù nghĩ đến các biểu ca biểu đệ khi mười tuổi tràn đầy sinh lực, nghịch ngợm lên đều có thể lên núi đánh chim xuống sông bắt cá, không có chuyện gì bọn họ không dám làm. Tràn đầy sinh lực làm cho các cữu cữu căn bản không thao luyện cùng nhi tử bọn họ, mà là xem như gia súc đá đến biên thành để biết thế nào là khổ thế nào là thao luyện
Dưới cái nhìn của Hoắc Thù, đệ đệ này đọc sách đến bộ dạng như đầu óc choáng váng
Hoắc Thù gọi người mang pháo trúc tới, cầm một cái bậc lửa quế chi, từng bước từng bước đem tép pháo nho nhỏ đỏ rực như ớt cay ném xuống trên mặt đất, phát ra một tiếng nổ mạnh, hấp dẫn một đám tiểu hài tử vây quanh lại đây kêu ngao ngao, vẻ mặt sùng bái
Hoắc Thù chơi một lát, lại tay cầm tay mà hướng dẫn Hoắc Thừa Tranh, nói với hắn: "Đệ là nam tử hán, ngay cả pháo trúc cũng không dám đốt, về sau còn có thể làm gì?" Nói, cũng không đợi hắn phản ứng liền đi rồi
Hoắc Thừa Tranh đỏ mặt, một gương mặt thư sinh đỏ bừng lên
Hoắc Diệu đi ra ngoài tìm đệ đệ, vừa lúc thấy được một màn này, ánh mắt hơi lóe, liền vội đến hỏi: "Tranh ca nhi, làm sao vậy?"
Hoắc Thừa Tranh ngượng ngùng không dám nói mình nhát gan bị người khác cười nhạo, miễn cưỡng cười nói: "Cửu tỷ, đệ không có việc gì, tỷ có muốn chơi pháo trúc không?" Nói, theo bản năng lấy mấy cái pháo trúc nho nhỏ màu đỏ đưa cho nàng
Hoắc Diệu hoảng sợ, "Nương nói pháo trúc loại này thường nổ cực mạnh, ngươi không được chơi, cẩn thận coi chừng làm mình bị thương"
Làm cô nương gia, đều giống nhau chỉ chơi các loại pháo trúc phát sáng sau khi đốt, sẽ không nổ mạnh, còn loại pháo trúc nho nhỏ nổ mạnh kinh người chỉ dành cho nam hài tử chơi
Hoắc Thừa Tranh nhấp nhấp miệng, trề môi nói, "Sẽ không đâu, chơi vui lắm"
Hoắc Diệu thấy hắn kiên trì, khuyên bảo không được chỉ đành nói: "Vậy đệ cẩn thận một chút, đừng làm mình bị thương"
Chờ sau khi đệ đệ cùng các nam hài tử phòng khác đi chơi, Hoắc Diệu quay đầu nhìn về phía Hoắc Thù đang chơi pháo trúc cùng các đường ca bên kia, trong lòng có chút buồn bực, cảm thấy Hoắc Thù dạy hư đệ đệ ngoan của nàng
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.