Chương trước
Chương sau
Khi phu thê Cát Quý Hoành bên này trăn trở vì vị Nhiếp công tử thì bên viện dùng cho khách nhân cũng có một nha hoàn đang vì vị Nhiếp công tử kia mà buồn rầu vô hạn
Hoắc Thù tựa vào trên giường mỹ nhân, thưởng thức ngọc bội màu mỡ dê trong tay, để nha hoàn tùy ý bôi Tuyết Ngưng Sương bảo dưỡng da thịt, một miếng ngọc bội bị nàng xoay qua xoay lại, tựa hồ như muốn nhìn thấu hoa văn trên ngọc, đối với nó yêu thích không thôi
Phẩm chất ngọc thượng hạng, ở trên bàn tay trắng nõn càng thêm đẹp đẽ, cũng không biết là ngọc kia trang điểm cho băng cơ ngọc cốt, hay chính là da thịt trắng nõn không tì vết tô điểm thêm cho ngọc
Ngải Thảo đột nhiên liếc mắt một cái, không thể không thừa nhận, phẩm chất ngọc vô cùng tốt, mà vị công tử tặng ngọc lại càng tuấn mỹ như ngọc
"Tiểu thư, kỳ thật ngọc lão phu nhân cho người càng tốt" Ngải Thảo ẩn ý nói
Hoắc Thù ho nhẹ một tiếng, có chút chột dạ đảo tay, giấu ngọc bội kia lại, thành khẩn nói, "Ngọc bà ngoại cho đương nhiên tốt"
"Hôm nay người thật sự không nên nhận đồ của Nhiếp công tử, đây chính là lén lút trao tặng, nếu bị người khác phát hiện thì có trăm miệng cũng không giải thích được". Ngải Thảo nhịn không được thở dài, nhẹ giọng mà phân tích lợi hại cho tiểu thư nhà nàng
Ngải Thảo là do Ngu lão phu nhân dụng tâm dạy dỗ riêng rồi mới đưa đến hầu hạ bên người ngoại tôn nữ, là một người ổn trọng, chỉ cần chủ tử làm ra hành vi không thỏa đáng cũng có thể ở bên khuyên can vài câu. Đương nhiên, Hoắc thất cô nương là người có chủ kiến, tuy rằng có thể tiếp nhận lời khuyên, nhưng thời điểm nào đó lại quá mức phấn khích, cũng có lúc không nghe, sức chiến đấu quá mạnh, nha hoàn căn bản không theo kịp nàng
Cũng bởi vì như vậy, cho nên đến nay tác dụng phát huy của Ngải Thảo cũng rất hữu hạn, cuối cùng không thể không giúp nàng che giấu một vài thứ
"Vậy không để người phát hiện là được!" Hoắc Thù không chút do dự mà nói
Ngải Thảo chỉ biết im lặng.
Chờ sau khi kết thúc công việc thường lệ hàng ngày, Hoắc Thù xoay người đứng lên, mặc xong áo ngủ màu bạch nguyệt thêu trúc văn, thấy nha hoàn vẫn còn sốt ruột lo lắng, nàng cười tủm tỉm nói: "Ngải Thảo tốt, ngươi đừng lo lắng, sự việc hôm nay ta sẽ không để người khác biết, ngọc bội kia chờ sau khi về lại Bình Nam thành sẽ cất kỹ, không để người khác dễ dàng thấy. Ngươi cũng biết, đây chính là do Nhiếp công tử tạ lễ, có thể thấy được hắn là người tri ân cầu báo, chúng ta cũng không thể không có tình người như thế, đúng không?"
Ngải Thảo một bên thu dọn, một bên trắng mắt liếc nàng nói: "Nếu không phải bộ dạng Nhiếp công tử đẹp, tiểu thư người căn bản cũng không thèm nhận đồ của người ta đi?" Đừng tưởng nàng không biết đức hạnh của tiểu thư nhà mình là như thế nào, một công tử tuấn mỹ như ngọc, xác thật rất khó từ chối
"Mới không phải đó, cho dù bộ dạng hắn khó coi nhưng tính tình tốt, biết lễ thủ lễ, tri ân cầu báo, chỉ cần phẩm đức tốt đó, cũng đáng để cho ta xem trọng hắn rồi". Hoắc Thù phản bác hai câu, sau nghĩ nghĩ cái gì, gãi gãi mặt nói: "Lúc ấy ngươi cũng thấy rồi, hắn.... làm người rất khó cự tuyệt, aiz"
Lời này Ngải Thảo thật ra cũng không có biện pháp cự tuyệt, tình huống lúc đó nàng thấy rõ ràng, Nhiếp công tử kia tuy không nói lời nào, nhưng khí thế trên người quá nhiều, tiểu thư lại là người tính tình tùy tiện, đối với loại tình huống xã giao này, nàng phần lớn đều tùy tâm
"Được rồi, cứ như vậy đi, đừng lo lắng quá nhiều, sẽ mau già đó" Hoắc Thù sờ soạng một phen trên gương mặt tiếu lệ của nha hoàn, đến khi nha hoàn nhíu mày muốn giận, lại cười nói: " Ngày mai ta dẫn ngươi đi thành Nam, ăn bánh rán hành của nhà Lưu lão hán gia, chẳng phải người rất thích sao?"
Ngải Thảo im lặng, ôm tráp hoa hải đường chứa Tuyết Ngưng Sương xoay người rời đi, trong miệng lẩm bẩm vài câu nhưng cũng không lên tiếng phản bác
Chờ đến khi Ngải Thảo thu thập xong quay về, liền thấy tiểu thư nhà nàng đã chui vào trong ổ chăn, trên tay còn cầm ngọc bội thưởng thức, nhịn không được thở dài
Vị tiểu thư này của nàng, khi cẩn thận quả thật cảm động chết người, nhưng đến khi sơ ý lại làm cho người ta lo lắng mà thở dài
Thôi kệ, tốt xấu gì hiện tại tuổi mình vẫn còn nhỏ, cũng còn ở bên cạnh hầu hạ tiểu thư thêm vài năm, đến lúc đó tự mình chú ý là được.
**********
Sau sự kiện tại chùa Bạch Long, trong thành Vân Châu cũng không có biến hóa gì nhiều, trừ bỏ các cô nương gặp lưu phỉ trà trộn vào thành Vân Châu mà lo lắng, nhưng sau khi biết được quan phủ đã bắt được người, cũng không còn để ở trong lòng
Về sau, Hoắc Thù cũng không còn ra cửa cùng tỷ muội Cát gia, đều là chính nàng tự mang nha hoàn và thị vệ đi ra ngoài
Cát Linh xưa nay không thích đi ra ngoài, ngày đêm tay không rời quyển sách, ngẫu nhiên khi hứng thú đến, đánh đàn luyện tay, ngâm thơ vẽ tranh, tự đắc nhạc khúc, cũng không thân thiết với vị biểu muội Hoắc Thù này, lãnh lãnh đạm đạm, giống bộ dạng nàng đối đãi với người ngoài
Nhưng thật ra Cát Kỳ có chút khó chịu, từ sau ngày đó, nàng bị mẫu thân giữ lại ở nhà đọc sách luyện chữ, không thể cùng Hoắc Thù ra cửa vui chơi, cho dù nàng làm nũng cũng không được
Cát gia là nhà thơ lễ gia truyền, gia học sâu xa, đối với việc giáo dục nữ tử vô cùng coi trọng, cũng không thích bộ dạng "nữ tử không tài mới là đức". Trước khi Hoắc Thù đến Cát gia, Cát Kỳ cũng muốn ngày ngày theo tỷ tỷ đi đọc sách cùng các nữ sinh. Hoắc Thù đến hơn nửa tháng, ngày ngày chơi đùa cùng nàng, tự nhiên làm nàng chơi thành quen. Lúc này bị mẫu thân quản thúc, tự nhiên thấy thật khó chịu
Tại thời điểm nàng khó chịu như vậy, Hoắc Thù vẫn không bị quản thúc, muốn ra cửa liền ra cửa, muốn đi chơi liền đi chơi, làm nàng hâm mộ đến mức muốn hỏng rồi
Bất quá loại hâm mộ này cũng biến thành không nỡ khi rốt cuộc Hoắc Thù cũng phải trở về lại Bình Nam Thành
"Thù biểu tỷ, không thể ở lâu hơn mấy ngày được sao?" Cát Kỳ ôm Hoắc Thù, vẻ mặt không nở hỏi
"Không được, bà ngoại nhớ tỷ rồi, tỷ phải quay về" Hoắc Thù buông tay, hôm kia bà ngoại viết thư cho nàng, Hoắc Thù biết mình ở đây cũng gần một tháng rồi, cũng nên trở về thôi
Đối với việc Hoắc Thù trở về, Hoắc Bình là người vui nhất
Tuy nàng không biết có phải mệnh Hoắc Thù không tốt như mẫu thân nói hay không, chỉ là tiểu nữ nhi chơi cùng nàng, càng chơi càng hăng, nào còn bộ dạng tiểu thư khuê cát nên có. Mỗi ngày nhìn bộ dạng các nàng cáng giống nhau, trong lòng Hoắc Bình dường như có chút không thoải mái, giống như sự việc trước đây tại chùa Bạch Long, nàng biết sự việc chỉ do trùng hợp, hoàn toàn không liên quan đến Hoắc Thù, nhưng sau khi ngẫm nghĩ lại thì thấy càng ngày càng không dễ chịu
Nói cho cùng, làm mẫu thân, nàng cũng sợ thật sự Hoắc Thù mang mệnh số khắc lục thân, mà tiểu nữ nhi cũng không có sát khí như Ngu gia do nhiều thế hệ xông pha trên chiến trường tạo thành có thể trấn áp được mệnh số này
Ngu gia xuất thân nhà binh, toàn gia đều mang sát khí chém gϊếŧ có thể trấn trụ được mệnh cách này của Hoắc Thù, nàng không khắc được Ngu gia nên có thể ở lại Ngu gia nhiều năm qua, gia đình bình thường không thể so sánh được
Mặc kệ trong lòng Hoắc Bình nghĩ gì, nhưng trên mặt vẫn giữ nụ cười trầm ngâm, sắp xếp tốt lễ vật tặng mỗi một vị tại Ngu gia để Hoắc Thù mang về, ở phương diện lễ tiết này, được chuẩn bị vô cùng chu toàn
Trước đêm rời đi, Hoắc Thù cùng một nhà cô mẫu từ biệt, hôm sau trong sự lưu luyến không nỡ của Cát Kỳ, cuối cùng cũng rời khỏi Vân Châu thành
**********
Hai ngày sau, Hoắc Thù trở về Vân Châu thành
Tới nhà, nàng vội đi thẳng đến Tùng Đào Viện của bà ngoại, chưa đi đến cửa liền vui sướng kêu lên: "Bà ngoại, con đã trở về rồi". Nói nói, không chờ nha hoàn vén rèm lục thạch lên mà nàng tự vén rèm bước vào
Nơi Đông gian của Tùng Đào Viện, Ngu lão phu nhân đang cùng các tôn tử từ biên thành trở về trò chuyện, nghe được âm thanh ngoại tôn nữ, nụ cười trên mặt càng trở nên hòa ái, liên thanh nói, "Tố Tố, Tố Tố, Tố Tố đến đây cho bà ngoại nhìn một cái"
Hoắc Thù sau khi vào phòng liền nhìn thấy một phòng đầy nam nhân tuổi tác không đồng nhất, sau khi trừng mắt một hồi, vui mừng nói: "Tam biểu ca, Ngũ biểu ca, Bát biểu ca, Thập biểu ca, Thập nhị, Thập tam, mọi người đã về rồi"
Một đám biểu ca, biểu đệ mỉm cười nhìn nàng, Ngu Tòng Liệt cùng tuổi nàng nâng gương mặt tuấn nghị lên, giương giọng nói: "Tố Tố, nghe nói tỷ đi Vân Châu thành, chờ tổ mẫu gửi thư thúc giục mới trở về, có phải chơi tới ghiền rồi không?"
Hoắc Thù sau khi thỉnh an bà ngoại, vui mừng ôm cánh tay người làm nũng, nghe được lời Ngu Tòng Liệt, không cao hứng nói, "Ngươi mới chơi ghiền đấy, ta đây là đi mừng sinh thần cô mẫu nhứ!"
"Cô mẫu? Cô nãi nãi Hoắc gia? Xí!"
Vẻ mặt Ngu Tòng Liệt không hề để bụng, từ nhỏ hắn đã đi theo sau mông vị biểu tỷ này mà lớn lên, cũng từng xem nàng là thần tượng để sùng bái, cũng tự nhiên đau lòng cho nàng, đối với người Hoắc gia hoàn toàn không có cảm tình.
Tam thiếu gia Ngu gia, Ngu Tòng Tín, đưa tay vỗ trán đệ đệ mình một cái, nói: "Lời này cũng dám nói! Không biết lớn nhỏ!" Cho dù trong lòng không thích, cũng không thể biểu hiện ra ngoài để người khác có cơ hội bàn tán
Ngu gia tuy xuất thân binh nghiệp, nhưng cũng không thể cư xử như những mảng hán không hiểu chuyện.
Ngu Tòng Liệt vội vàng nghiêm chỉnh, bất quá dùng dư quan khóe mắt liếc nhìn Hoắc Thù
Hoắc Thù làm mặt quỷ với hắn, sau đó tủm tỉm cười hỏi, "Tam biểu ca, biên thành có việc gì không? Các vị cửu cửu như thế nào rồi?"
Nam nhân Ngu gia sau mười tuổi, đều phải đi đến biên thành thao luyện, mỗi năm ở biên thành hết nửa năm. Biên thành không thể so được với Bình Nam thành, hoàn cảnh nơi đó rất ác liệt, đi tới đó, căn bản không cách nào hưởng thụ được, ở nhà có thiên kiều vạn sủng như thế nào đi nữa, chỉ cần đến nơi đó, bắt buộc phải ăn khổ một vòng, không có ai là ngoại lệ
Dưới cách giáo dục như vậy, con cháu Ngu gia đều là nam tử đầu đội trời chân đạp đất, rất ít có kẻ ăn chơi trác táng
Vừa lúc tháng này, vài vị biểu ca đã ở biên thành được nửa năm, nửa năm còn lại bọn họ có thể tự do sắp xếp, hoặc là tiếp tục ở lại biên thành, hoặc có thể về lại Bình Nam thành, hoặc có thể đi đây đi đó, tùy bọn họ sắp xếp
"Bên kia khá tốt, gần như không có chiến sự, mọi người đều tốt" Ngu Tòng Tín ôn hòa nói
Tam thiếu gia Ngu Tòng Tín cùng Thập tam thiếu gia Ngu Tòng Liệt đều là con vợ cả nhị phòng, năm phòng tại Ngu gia đều là con vợ cả, ngoại trừ Ngu ngũ gia là tướng quân ngự tứ ở tại Kinh thành, còn lại đều ở tại Bình Nam thành hoặc biên thành
Nhóm biểu ca biểu đệ ngồi một lát, liền cáo từ rời đi, tìm thỉnh an mẫu thân mình
Sau khi nam nhân Ngu gia rời đi, Tùng Đào Viện yên tĩnh trở lai
Ngu lão phu nhân ôm Hoắc Thù, đánh giá gương mặt tiểu cô nương, cười tủm tỉm hỏi, "Tố Tố lần này đến Vân Châu thành chơi vui lắm phải không?"
"Rất vuiii a!"
Hoắc Thù nâng gương mặt tưoi cười lên nhìn bà ngoại, cười đến nỗi tâm lão phu nhân mềm thành một khối
Hoắc Thù chọn một ít việc vặt mình làm ở Vân Châu, mình làm cái gì, ăn cái gì, nói với lão phu nhân, cuối cùng nói, "Con còn mang về cho bà ngoại rất nhiều đồ nha". Nói xong kêu Ngải Thảo ôm một hòm xiểng vào, mở hòm ra, bên trong toàn là đồ vật nàng tìm kiếm riêng cho bà ngoại
Ngu lão phu nhân rất hứng thú ngó qua, tổ tôn hai người dưới cái nhìn bất đắc dĩ của các ma ma nha hoàn ở đây, tiến đến trước hòm, tự mình lấy từng món từng món đồ trong hòm ra, cao hứng thảo luận
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.