Khi Hoắc Bình đang lo lắng đến sốt ruột chung thân đại sự của trưởng nữ, khi nghĩ đến hai tiểu cô nương suốt ngày vô tư vô lực tụ họp bên nhau chơi đùa, nhịn không được mà thở dài thật sâu, ngẫm lại có phải mình quá mức dung túng trưởng nữ hay không, đến nỗi dưỡng thành tính tình cổ quái này của nàng Nữ tử vẫn là nên nhu hòa săn sóc đối phương, quá mức thanh cao ngược lại cũng không tốt. Một ngày này, Hoắc Thù cùng biểu tỷ muội đến thỉnh an cô mẫu, liền thấy cô mẫu nhìn các nàng bằng thần sắc phức tạp "Nương, người làm sao vậy?" Cát Kỳ là người không giấu được lời nói, "Thấy chúng con giống như hàng ế cả đời không bán được à" Hoắc Bình nghe được lời này của khuê nữ, thiếu chút nữa nhịn không được phun trà ra ngoài, duỗi tay giả vờ đánh đầu nàng, "Con nói bậy gì đó?" Cát Kỳ đúng lý hợp tình nói, "Lời này cũng không phải con nói, là Tố Tố nói". Rất không nghĩa khí mà khai Hoắc Thù ra Hoắc Thù thấy cô mẫu nhìn qua, nhếch miệng cười với nàng, lộ ra hàm răng như trân châu trắng ngần Đã nhiều ngày qua, nàng thường thấy cô mẫu hay dùng một loại ánh mắt vô cùng phức tạp nhìn các nàng, bộ dáng kia, thật giống như mợ nhà nàng thường nhìn các biểu ca nghịch ngợm hay gây sự, như là có nỗi khổ tâm nguyện cả đời không hoàn thành vậy. Vừa thấy biểu tình này, nàng tự nhiên rõ ràng, khẳng định phát sầu vì chung thân đại sự của nữ nhi Hoắc Bình thật không giận nỗi với gương mặt tươi cười này Nàng tự nhiên không thể nói với bọn nhỏ phiền não trong lòng, nhìn mỗi người các nàng một cái, nói: "Hôm nay ta có hẹn cùng Trần gia, Triệu gia phu nhân cùng đi Lê Sơn dâng hương, mùa này đúng lúc hoa lê tại Lê Sơn nở rộ, các con cũng đi theo cùng ta đi" Cát Kỳ vừa nghe xong, tự nhiên vô cùng mừng rỡ, người luôn luôn không thích ra cửa như Cát Linh cũng không hề cự tuyệt Lê Sơn ngụ tại phía Nam Vân Châu thành, mùa xuân mỗi năm, hoa lê trên núi nở đến khí thế hừng hực, là danh lam thắng cảnh nổi tiếng xa gần. Chùa Bạch Long tọa lạc tại sườn núi trung tâm, nhang khói hưng thịnh, rất có danh tiếng tại Vân Châu thành, người đến đây dâng hương đại đa số đều là nội quyến của các gia đình phú quý tại Vân Châu thành Hoắc Thù cùng Cát Kỳ ngồi chung một xe ngựa, sau khi hai cô nương lên xe, liền phân phó nha hoàn bày hạt dưa cùng đồ ăn vặt, vừa cắn hạt dưa vừa tán gẫu Hoắc Bình ngồi một xe cùng trưởng nữ, nghe tiếng cười phía sau ngẫu nhiên truyền đến, không khỏi có chút im lặng Đến Vân Châu thành mấy ngày, Hoắc Thù coi mình là khách nhân chân chính, ngày ngày tận tình chơi đùa cùng biểu muội Hoắc Bình tuy là trưởng bối nhưng cũng không quản thúc nàng khắt khe, hơn nữa Hoắc Thù cũng không cần người quản thúc, nàng hành sự đều có lý lẽ riêng của mình, rõ ràng nhìn như ham chơi, hành sự lại không khác người, Hoắc Bình liên tục để ý mấy ngày cũng không thấy chỗ nào không tốt, liền cứ mặc hai tiểu cô nương chơi đùa cùng nhau. Tới dưới chân Lê Sơn, Hoắc Thù xốc màn xe nhìn lên trên núi, chỉ thấy trên kia đồi núi nhấp nhô, vây quanh đầy mảng trắng, điểm xuyết thêm vài màu lục bên trong, đẹp không thể tả. Đường lên núi hẹp, ngẫu nhiên có thể nhìn thấy màu trang phục của khách du xuân, làm thế giới trắng tinh này có thêm vài nét chấm phá. Thời điểm này cũng vừa lúc cảnh xuân, thời tiết vừa đẹp để đạp thanh du xuân, mỗi ngày khách du hành đến đây dâng hương ngắm hoa nối liền không dứt, đường lên chùa Bạch Sơn cũng chật như nêm, vì không tiện đi bộ lên núi, nên đại bộ phận khách hành hương đều thuê nhuyễn kiệu lên núi Quản sự Cát gia đã sớm thuê bốn nhuyễn kiệu, Hoắc Bình mang theo ba cô nương ngồi nhuyễn kiệu lên núi Tới chỗ sườn núi trước chùa Bạch Sơn liền thấy nữ quyến Trần gia và Triệu gia cũng đã đến rồi Hoắc Bình mang ba cô nương qua chào hỏi, cùng hàn huyên với các vị phu nhân vài câu thì người tiếp đón khách của chùa Bạch Sơn đã đến đây. Đoàn người trước đi quyên ít tiền nhang đèn, sau đó tiểu sa di dẫn dắt mọi người đến thiện phòng uống trà nghỉ tạm Hoắc Bình cùng Triệu phu nhân, Trần phu nhân và các vị phu nhân khác ngồi nói chuyện, các cô nương cùng nhau ngồi ở một chỗ khác. Hôm nay Trần gia và Triệu gia cũng đến vài vị cô nương, đều là các cô nương có quan hệ tốt cùng tỷ muội Cát gia, một đám cô nương ngồi nói chuyện cùng nhau, tất nhiên là nói hoài không dứt chuyện Tiểu sa di mang đến trà xanh cùng điểm tâm chay Hoắc Thù nâng chung trà tố bạch, ngửi hương trà, nhấp một ngụm trà xanh, trà vào miệng hơi đắng, từ từ mới nhẩm ra vị ngọt. Này là trà trước đắng sau ngọt, hậu vị tốt, tuy không phải loại trà tốt nhất, nhưng hương vị không tồi, nghe nói là do tăng nhân trong chùa tự điều chế thành. Uống trà xong lại lấy một khối điểm tâm, vị hơi khô, sau khi ăn xong cũng không lấy thêm mà chỉ uống trà. Các cô nương ở đây cũng thường xuyên lên chùa dâng hương, tự nhiên cũng từng dùng qua trà xanh, trà xanh đắng chát, chát nhiều hơn đắng, cũng không hợp ý các nàng, nên có người ý tứ nhấp môi rồi buông xuống, những người đang nói chuyện cũng không hề đụng đến trà. Thấy Hoắc Thù cười tủm tỉm ngồi uống trà, các cô nương khác nhịn không được trố mắt nhìn nàng "Đừng uống, tỷ không thấy trà này quá đắng hay sao?" Cát Kỳ phân phó nha hoàn mang hộp sơn hồng khắc hình hoa hải đường đến, đẩy đẩy về phía nàng, ý bảo nàng ăn viên đường. "Có hơi đắng" Hoắc Thù gật gật đầu "Vậy tỷ còn uống?" "Khổ tận cam lai, dư vị không tệ" Hoắc Thù bổ sung thêm Cát Kỳ mếu máo nói, "Vì chút vị ngọt này mà chịu đâng lâu như thế, vậy mà tỷ cũng chịu được" Hoắc Thù cười cười, cũng không nói chuyện, trong lòng thầm nghĩ, biên thành điều kiện thiếu thốn, so với các thứ nàng từng dùng qua, một ít đắng này thì có đáng là bao, vị ngọt lành cuối cùng kia mới chính là cực phẩm Lại nhấp một ngụm, nghĩ lại chắc bà ngoại cũng thích loại trà xanh này, Hoắc Thù quyết định chờ sau khi trở về, mang một ít trà xanh này cho bà ngoại nếm thử Triệu Vân Huyên nói chuyện cùng Cát Linh cũng nghe được đối thoại của hai tiểu cô nương, quay đầu nhìn thoáng qua Hoắc Thù, bị nụ cười tươi trên mặt nàng làm cho có chút quáng mắt, nhịn không được cảm khái lần nữa, vị cô nương Hoắc gia này xinh đẹp như vậy, lại có thể ở cùng một chỗ với Cát Kỳ, có thể thấy được tính tình nàng rộng rãi, có thể chung đụng tốt Xem ra vị cô nương hầu môn đến từ kinh thành này cũng không khó tiếp xúc như trong tưởng tượng Nghĩ như vậy, không khỏi nhớ lại vị Nhiếp công tử lần trước xuất hiện tại phủ Cát gia cùng huynh trưởng Triệu Vân Khanh, Triệu Vân Huyên có chút đỏ mặt Từ sau khi gặp qua vị Nhiếp công tử kia tại Cát gia, nàng tin rằng các vị cô nương đều không quên được hắn Ngồi được một lát, các cô nương liền ngồi không yên Trần cô nương nói: "Chúng ta đi xem hoa lê đi, ta biết trong núi có một chỗ hoa lê nở đặc biệt đẹp" Vẻ mặt nàng thần bí nói "Các ngươi nếu không đi xem một lần, về sau sẽ hối hận" Triệu Vân Huyên cười cười, "Đan Hoa, ngươi cũng đừng mạnh miệng, hàng năm chúng ta đều đến Lê Sơn ngắm hoa, trong núi có nơi hoa nở đến rực rỡ chẳng lẽ chúng ta không biết" Trần Đan Hoa nhíu mày, "Các ngươi không tin, lát theo ta rồi sẽ biết" Sau đó quay đầu nhìn về phía Cát Linh, nói "Linh nhi, đi thôi" Cát Linh gật đầu, các nàng hôm nay đến Lê Sơn là để ngắm hoa nên tự nhiên sẽ không cự tuyệt Vì thế mấy cô nương đứng dậy, đi bẩm báo cùng các trưởng bối một tiếng, rồi mang theo nha hoàn bà tử, theo hướng núi phía sau chùa Bạch Long mà đi tới Đến nơi, Trần Đan Hoa hì hì cười nhìn mọi người, chỉ vào đường mòn sâu thẳm cách đó không xa, nói "Các ngươi đi theo ta, ta dẫn các ngươi đi" Mọi người thấy bộ dạng nàng muốn dẫn mọi người đi nhìn, cũng cười chiều ý. Các cô nương đi đằng trước, nha hoàn bà tử theo sau, cũng không biết Đan Hoa đi như thế nào, chỉ thấy nàng trong rừng hoa lê rẽ trái rẽ phải, càng đi càng sâu, cây lê xung quanh nhìn không khác nhau, trong chốc lát, không thể nhìn rõ phương hướng Đông Tây Nam Bắc Hoắc Thù cùng Cát Kỳ đi cuối cùng, vừa đi vừa lấy từ bên trong túi tiền ra mứt táo cùng kẹo đậu phộng gặm, bộ dáng nhàn nhã, rất phù hợp với tình cảnh đạp thanh ngắm hoa hiện tại, nhưng nếu so sánh với các cô nương ngắm hoa ưu nhã đằng trước thì hai người này quả không phù hợp Cát Kỳ ăn khối kẹo đậu phộng, nhịn không được hỏi "Biểu tỷ, rốt cuộc tỷ mang theo bao nhiêu đồ ăn vặt a?" Ánh mắt nhịn không được nhìn về phía túi tiền treo bên hông nàng, rõ ràng chỉ là một túi tiền màu đỏ thêu bạch hạc tung cánh, như thế nào mà trên người nàng như giấu rất nhiều đồ ăn, một đường ăn tới, không lúc nào ngừng Đương nhiên, càng làm cho nàng hâm mộ chính là bụng của biểu tỷ, rõ ràng nhỏ như vậy, mà chứa rất nhiều thức ăn, hơn nữa cũng không thấy béo. Không giống nàng, ăn nhiều một chút thức ăn, liền rất dễ béo, vì để có thể giữ dáng, nương đã rất nhiều lần hạ lệnh cưỡng chế không cho nàng ăn nhiều điểm tâm ngọt Hoắc Thù chớp chớp mắt, lắc lắc tay, phình phình một cái, túi tiền rớt ra từ tay áo, nàng cười nói "Còn mà, muội đừng gấp, là Ngải Thảo chuẩn bị cho ta" Cát Kỳ không còn lời nào để nói, nàng đúng không gấp Ước chừng đi khoảng nửa canh giờ, cũng chưa đến cuối rừng hoa lê, nơi này ngoài các nàng cũng không còn du khách nào khác. Trong rừng lê, cây lê cổ thụ nở hoa đến rực rỡ lại không có người chiêm ngưỡng nên có chút quạnh quẽ. Vì đã đi bộ một đoạn thời gian, nên trong nhóm quý nữ đã có người không chịu nổi, đến Cát Linh luôn thanh lãnh cũng nhịn không được hỏi "Gần đến chưa?" Trần Đan Hoa dùng khăn tay lau mồ hôi, nhìn nhìn xung quanh, liền tươi cười nói, "Tới rồi, ngay phía trước đây" Lại đi bộ thêm mười lăm phút, chỉ thấy địa thế xung quanh trở nên trống trải, giống như lạc vào một thế giới khác, không gian trước mắt mở rộng, cách đó không xa là một cây lê cổ thụ thật lớn cao không biết bao nhiêu trượng, an tĩnh mà đứng lặng phía trên ngọn núi, tựa như giữa toàn bộ thiên địa, chỉ có nó ngạo nghễ đứng đó Nó thoạt nhìn tựa như lão giả sinh trưởng độc lập cả trăm năm, an tĩnh trầm ổn, dùng rễ của mình đâm thật sâu vào lòng đất, chiếm trọn toàn bộ ngọn núi, hoa lê phủ trắng khắp cây, phảng phất như hòa cùng một khối với mây trắng trên bầu trời xanh, trong lúc nhất thời làm người ta không phân định được đâu là mây đâu là hoa lê Một trận gió thổi tới, cánh hoa lê theo gió tung bay, lướt qua nắng trong, lặng lẽ rơi vào tim của từng người Đoàn người đứng trước cây lê cao không biết bao nhiêu trượng này, có bao nhiêu nhỏ bé, rồi có bao nhiêu hèn mọn, làm cho người ta nín thở ngưng thần, thật lâu sau mới chậm rãi thở ra "Thật đồ sộ" Triệu Vân Huyên nhẹ nhàng mà nỉ non một tiếng "Thật vĩ đại..." Cát Linh lẩm bẩm "Thật đẹp" Vẻ mặt Cát Kỳ hưng phấn, "Tuổi cây khẳng định rất lớn, không ngờ ở đây còn có cây lê lớn như vậy" Trần Đan Hoa nhìn biểu tình các tỷ muội, khổ mệt vừa rồi thật đáng giá, vẻ mặt đắc ý nói: "Ta không lừa các ngươi chứ? Đây chính là do nhị ca ta nói với ta, hắn còn trộm dẫn ta đến một lần, đường ta đều nhớ rõ nên mang mọi người đến đây" Bầu trời trong xanh, ánh mặt trời sáng lạng Triệu Vân Huyên kêu nha hoàn bà tử mang cơm bày biện bên dưới cây lê cách đó không xa, lấy mật hoa lê cùng điểm tâm mang đến bày ra, đoàn người ngồi dưới tán cây, thản nhiên nhàn ý thương thức cảnh đẹp. Hoắc Thù nhấp một ngụm mật hoa lê, phát hiện mật hoa lê này vị mềm như bông, cực kỳ thích hợp để nữ tử uống, cùng rượu hoa đào của Bình Nam Thành hoàn toàn không giống nhau. Rượu hoa đào của Bình Nam Thành có vị rượu nhiều hơn một chút như mỹ nhân say lòng người "Biểu tỷ, uống ngon không? Mật hoa lê này chính là đặc sản của Vân Châu thành, nghe nói dùng chính mật hoa của Lê Sơn này mà ủ thành" Cát Kỳ cười nói, thấy nàng uống xong rồi, đang định giải thích thêm cho nàng, đột nhiên Hoắc Thù đưa tay đoạt chén rượu trong tay nàng ném về phía trước Cát Kỳ ngây thơ nhìn nàng, còn chưa biết có việc gì xảy ra, liền nhìn phía sau cây lê kia có hai tăng nhân áo xám, mặt mũi dữ tợn nhằm hướng các cô nương bên đây chạy đến, giống như phía sau họ có cái gì đuổi theo Các cô nương bị sự việc ngoài ý muốn làm cho ngây người Khi mắt thấy tên tăng nhân chạy phía trước sắp bắt được Cát Linh, một bầu rượu nhằm đầu trọc của hắn ném qua, đụng đến đầu hắn chảy máu, thân thể quơ quơ, thẳng tắp ngã xuống Một tăng nhân khác thấy thế, trong lòng đoán chắc hôm nay không thoát được, thấy các cô nương quần áo hoa lệ, biết rằng các nàng hẳn là các cô nương gia đình phú quý của Vân Châu thành. Khi hắn nảy sinh lòng dạ ác độc muốn bắt cóc một người làm con tin, đột nhiên sau lưng vang lên âm thanh xé gió, kèm theo kình phong sắc bén đánh úp vào lòng ngực của hắn. Mũi tên xuyên qua, máu ở ngực phụt ra như huyết hoa, tăng nhân kia mở to hai mắt, khó khăn quay đầu, lại mất lực, ngã xuống đất mà chết Biến cố đột nhiên này làm mọi người sợ ngây người, đến khi định thần lại, các bà tử nha hoàn ngả ngồi trên mặt đất hét toán lên. Cát Linh cùng Triệu Vân Huyên miễn cưỡng chống đỡ, nhưng sắc mặt đều trắng bệch, chân mềm nhũn ngã ngồi trên mặt đất Sau một lúc lâu, các nàng mới đờ đẫn nhìn về phương hướng phát ra mũi tên, khi nhìn đến thiếu niên cầm cung đứng dưới gốc lê cách đó không xa, không khỏi ngơ ngẩn Hoắc Thù cũng ngẩn ra, lúc này trong tay nàng còn cầm chén lưu ly, chuẩn bị ném vào tên trọc đầu còn lại, nào nghĩ đến mũi tên lại nhanh như vậy, làm nàng thoạt nhìn có chút ngốc
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]