Dương Kỳ Nhạc hồi phủ, thấy muội muội mình ở hậu viện liền trở nên hưng phấn, nói: "Ha ha, muội đoán xem, ca ca vừa rồi đã gặp ai?"
Dương Kỳ Nhạc vô cùng cao hứng về nhà lập tức nói cho muội muội của mình, hắn biết muội muội nhà hắn nhìn như đối với ai cũng không quan tâm nhưng thật ra lại nhiều lần cố tình đối tốt với Vinh Cẩn Du. Từ lúc Vinh Cẩn Du rời đi vẫn luôn ngày nhớ đêm mong.
"Còn có thể là ai? Bất quá cũng chỉ là những bằng hữu loạn thất bát tao của huynh mà thôi. Cả ngày không phải tới tìm huynh chơi, thì cũng là tìm đủ mọi cách để quấn lấy muội, phiền chết đi được, muội mới không thèm biết."
Dương Nhược Oánh buông quyển sách trên tay, ngẩng đầu liếc nhìn vẻ mặt đắc ý vênh váo của ca ca mình. Trong lòng cũng càng thêm xác định, hôm nay nhất định là lại gặp được Trường Nhạc Công chúa ngày nhớ đêm mong của huynh ấy. Trước đây, cách vài ngày không thấy Công chúa huynh ấy cả người đều không có tinh thần, lại còn suốt ngày nắm kéo khuôn mặt, nếu không phải vóc dáng huynh ấy cao, sợ là khuôn mặt này cũng sẽ bị kéo dài tới đất, làm cho những thủ hạ cũng không dám đến trêu ghẹo, đùa giỡn.
Dương Kỳ Nhạc thấy Dương Nhược Oánh không muốn biết, liền cố ý nói: "Muội thật sự không muốn biết sao? À, cũng đúng, chút tin tức này vẫn còn chưa có truyền ra. Nếu không phải trên đường ta gặp được thì cũng thật sự không biết."
Dương Kỳ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-phu-nam-xua/3556634/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.