Cố Tư Mẫn khẽ khom người, nói: "Nhi thần tham kiến phụ hoàng."
Cố Tư Mẫn hồi kinh sớm hơn Vinh Cẩn Du mấy ngày, từ lúc trở về liền đại môn không ra, nhị môn không bước. Ai tới cầu kiến cũng đều không gặp, cho đến hôm nay mới vội tiến cung tới thỉnh an Hoàng thượng.
Cố Thần Dật buông tấu chương trong tay, nói: "Là Mẫn nhi đã trở về sao, lần này ra ngoài đi chơi thế nào? Sự tình có tiến triển gì không?"
Cố Thần Dật vừa thấy Cố Tư Mẫn trở về, liền hỏi chuyện lần trước đề cập đã tra thế nào. Cố Tư Mẫn lần này gặp chuyện ở Hàng Châu, hắn cũng đã biết được, chẳng qua là không có ý định nhắc tới.
Cố Tư Mẫn thấy Cố Thần Dật hỏi, nhân tiện nói: "Phụ hoàng hãy yên tâm, đã tra ra được chút manh mối."
Cố Tư Mẫn thản nhiên nói xong, nàng đối với việc này vẫn có chút kiêng dè, dù sao vẫn còn đang điều tra không có chứng cứ thực tế.
Cố Thần Dật nhìn Cố Tư Mẫn với ánh mắt từ ái xem lẫn chút yêu thương, hắn cảm khái dường như khẽ thở dài, nói: "Được, thời gian trôi qua thật nhanh. Chỉ chớp mắt, Mẫn nhi năm nay cũng đã 17 tuổi."
Cố Thần Dật nhìn bức họa hoàng hậu treo trên tường ngự thư phòng, không khỏi có chút thương cảm.
Cố Tư Mẫn nhìn bức họa kia, cũng thương cảm, nói: "Vâng, đúng vậy, chỉ chớp mắt mẫu hậu cũng đã qua đời gần 12 năm rồi, nhi thần đến bây giờ vẫn còn thường xuyên mơ thấy mẫu hậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-phu-nam-xua/3556632/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.