Trên đời, thật sự chỉ cần nỗ lực là có thể được vật mình muốn sao?
Mỗi ngày nói một câu "Wo ái nỉ", mỗi ngày cùng nhau hơn tám giờ, mỗi ngày cùng nắm tay, mỗi ngày cùng nhìn nhau cười, mỗi ngày ăn cùng một bàn cơm.
Giống như vậy, có thể khiến một người yêu một người sao?
Dương Thừa Thượng không biết, Thiệu Vũ cũng không biết.
Bọn họ chỉ biết là, cùng nhau mặc kệ vẫn cứ thân mật nhưng tựa hồ ít đi.
Loại kia ngăn cách, cũng không phải là vượt qua mười vạn tám ngàn dặm, cũng không phải vượt qua ngàn vạn con sông, là có thể loại trừ.
"Yêu" cảm giác rất vi diệu, sản sinh ra nó có thể chỉ cần một giây, có thể phải mất mấy chục năm, có thể.........cả đời cũng không có.
Thời gian trôi qua rất nhanh, Xuân Hạ Thu Đông, đảo mắt đã một năm, Dương Thừa Thượng đã xem quán bar này thành thân thuộc, liền lương cũng tăng vài lần. Hai người đã không cần khổ cực kiếm việc nữa, Thiệu Vũ càng tăng cường việc học.
Năm tháng sẽ lưu lại một vài dấu vết cho mỗi người, có chút bên ngoài, có chút trong lòng.
Dương Thừa Thượng vẫn như trước, Thiệu Vũ càng ngày càng soái hơn.
Có lẽ thời gian ở trường đã lâu, hiện tại có chút rãnh sẽ đi chơi bóng rỗ cùng cầu lông, cậu ở trường nhân khí không tệ, có rất nhiều nữ nhân chủ động tiếp cận.
Con mắt Thiệu Vũ phát sáng, trong lòng vui sướng, đến cuối cùng đều có liên hệ. Cậu cũng không gạt Dương Thừa Thượng, có lúc tụ họp cũng mang Dương Thừa Thượng đến.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-phai-tu-nguyen-o-chung/163769/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.