Ngày hôm sau Dương Thừa Thượng rất sớm rời khỏi giường, chuẩn bị kỹ càng bữa sáng, tiến vào phòng ngủ gọi nhóc.
Nhiễm Thừa Quân thức dậy, thân thể nho nhỏ ôm lấy chăn bông, có vẻ cả người càng thêm nhỏ. Nhóc chớp mắt nhìn Dương Thừa Thượng, tự mình ngoan ngoãn ngồi dậy, mặc quần áo vào. Dương Thừa Thượng dựa ở cạnh cửa, cũng không có đi giúp nhóc.
Chờ nhóc mặc quần áo và mang tất xong, lúc mang dép lê quá cỡ đi ra, Dương Thừa Thượng nặn kem đánh răng lên bàn chải cho nhóc, lấy cho nhóc một ca nước.
Nhóc đứng trên một cái ghế, dốc sức đánh răng, vẫn như cũ không lên tiếng.
Ăn điểm tâm, thu thập đồ vật xong chuẩn bị ra ngoài, thời gian mới đúng tám giờ.
Khí trời rất lạnh, trên đường cũng không có nhiều người, phần lớn là ông lão bà lão đi ra thể dục buổi sáng. Dương Thừa Thượng ôm chặt nhóc trong lòng, lên xe công cộng.
Lộ trình cũng không xa, Dương Thừa Thượng đặt nhóc ở trên đùi mình, đưa tay bao lấy bàn tay nhỏ, ấm áp, không lạnh.
Nhiễm Thừa Quân cũng đang run rẩy, khuôn mặt nhỏ có chút đỏ.
Dương Thừa Thượng nói: "Làm sao vậy?"
Nhóc lắc đầu một cái, con mắt ướt át theo dõi anh, con ngươi đen bóng.
Dương Thừa Thượng cũng nhìn nhóc, hồi lâu, liền véo mũi nhóc, "Tiểu Quân, nhóc nói được đúng không?"
Nhiễm Thừa Quân trầm mặc hồi lâu, mới gật gù.
"Nhóc cũng không muốn anh dẫn nhóc đi tìm mẹ?"
Tiểu Quân cắn cắn môi, gật gù, lại lắc đầu, "Ca ca, em mỗi ngày đều nhìn thấy anh"
Tiếng nói của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-phai-tu-nguyen-o-chung/163766/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.