Ngày hôm sau Thiệu Vũ bị một mùi thơm đánh thức, cậu nhìn điện thoại di động một chút, phát hiện đã là chín giờ sáng rồi.
Đã lâu không được ngủ nướng, cậu ngồi dậy vai có chút đau. Mặc quần áo tử tế, chỉnh đầu tóc ra khỏi phòng Dương Thừa Thượng, ngẩng đầu liền nhìn thấy Dương Thừa Thượng đang bận rộn ở nhà bếp.
"Nấu gì vậy? Thơm quá" Thiệu Vũ dùng sức hít một hơi, đói bụng rồi.
"Móng heo hầm" Dương Thừa Thượng liếc mắt nhìn cậu, "Đi đánh răng, sau đó lại đây nếm thử. Tôi nấu lần đầu, cũng không biết có ăn được hay không nữa"
Thiệu Vũ lập tức khen ngợi: "Thơm như vậy, khẳng định ăn ngon"
Cậu vội vàng đánh răng rửa mặt, đi ra trước tiên nếm một chút. Móng giò đã hầm rất lâu, dùng đũa nhẹ nhàng một kẹp là có thể kẹp xuống, Dương Thừa Thượng còn làm một chén nước tương ớt, kết hợp thực sự là vô cùng mỹ vị.
"Ngon quá!" Thiệu Vũ thật lòng khen.
Dương Thừa Thượng nhướng lông mày, "Này lấy chén đũa đi, ăn cơm xong chúng ta đi ra ngoài mua chút đồ"
"Muốn mua cái gì?"
"Gia cụ! Chúng ta không có ghế sô pha cùng bàn ăn"
Bọn họ hiện tại dùng là vẫn là cái bàn giản dị, 25 đồng một cái, kiểu xếp. Bên cạnh bàn đặt hai cái ghế nhỏ, Thiệu Vũ đem chén đũa đến, Dương Thừa Thượng đã bưng nồi đất lên. Sáng sớm không thích hợp uống rượu, hai người ăn hai chén cơm, no bụng ra ngoài.
Trước cửa tiểu khi chính là trạm xe buýt, qua năm phút đồng hồ thì có xe, hai người lên,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-phai-tu-nguyen-o-chung/163764/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.