Lúc về đến nhà, Thiệu Vũ liền đi ngủ, lúc tỉnh lại, không còn nhìn thấy người kia, trong lòng mới nhẹ nhõm một chút.
Cậu rời giường đánh răng, quay về cười với chính mình trong gương, sau đó nói: *Có thể không gặp lại nữa*
Nói không cao hứng là giả.
Cậu thật sự rất muốn thoát khỏi Dương Thừa Thượng.
Cũng không phải bởi vì chán ghét, mà là e ngại mối quan hệ kỳ dị này.
Thời gian rất nhanh đến ngày tựu trường, cậu được ba mẹ ân cần căn dặn, nhấc theo bao lớn bao nhỏ lên tàu hỏa phía bắc. Ngồi hai ngày, mới tới chỗ cần tới.
Hoa mắt chóng mặt xuống xe, lại cùng đoàn người đi ra đứng ở cửa, đang muốn đi đến trạm xe buýt bên kia, một người bất ngờ đứng trước mặt cậu.
Là Dương Thừa Thượng.
Thiệu Vũ sợ hãi đến suýt chút nữa ném hành lý cầm trên tay, còn đang ngây người, Dương Thừa Thượng lấy một bao lớn trên tay cậu cầm lấy, "Đi theo tôi"
Thiệu Vũ đứng tại chỗ sửng sốt vài giây, mới hoang mang hoảng loạn đuổi theo bước chân của anh, vừa mở miệng suýt chút nữa cắn trúng đầu lưỡi, "Đi...... Đi đâu?"
"Chổ ở"
"Hả?" Thiệu Vũ đầu óc có chút choáng, "Dương Thừa Thượng, anh...........Anh sao lại ở chổ này?"
"Tôi ở chỗ này tìm được việc làm" Dương Thừa Thượng quay đầu lại liếc cậu một cái, sắc mặt nhàn nhạt, "Không phải nói muốn cùng nhau sao?"
Thiệu Vũ bị doạ, mở to mắt, một mực không dám phản đối, chỉ được theo anh đi về phía trước.
Phi, cái đài ước nguyện vớ vẩn. Căn bản không một chút linh nghiệm!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-phai-tu-nguyen-o-chung/163761/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.