Dịch: Phi Phi
Sắc trời nhá nhem, sương mù chưa tan xám xịt một màu.
Vương Tiến Sinh ăn mặc chỉnh tề ngồi bên trong viện. Hơn ba trăm ngày trốn đông trốn tây khỏi đám sát thủ dính như bóng với hình khiến ông già sắp sáu mươi tuổi bị vắt kiệt sức.
Lần tắm rửa thay y phục cuối cùng trong ngày hôm nay, ông đuổi hết cao thủ đại nội ra ngoài, ăn mặc không hề giản dị như thường ngày mà trang trọng như dự một đám tang.
Chỉ nửa canh giờ sau, phía sau đột nhiên xuất hiện hai bóng dáng không hề báo trước, lặng lẽ không hề phát ra tiếng như một chiếc lông chim rơi xuống đất.
Giọng nói hờ hững khó phân nam nữ, không hề có cảm xúc mà con người nên có vang lên, nguy hiểm đã đến gần: “Đại nhân thật có bản lĩnh, trốn bọn ta đã hơn một năm rồi”.
Vương Tiến Sinh nghe vậy, khuôn mặt nghiêm nghị hiện lên chút ý cười, làn gió ban sớm thoảng qua càng thêm ý vị thê lương: “Ra là đã hơn một năm rồi…”.
Lá khô rơi đầy sân tiểu viện, thời tiết trong ngôi chùa trên đỉnh núi này không giống nơi khác; dưới chân núi vẫn là giữa hè mà nơi này đã vào thu.
Bạch Cốt nhìn Quỷ Thập Thất, ngữ điệu bình thản như người chết vừa mới nhảy khỏi quan tài, cứng ngắc u ám, thâm u thối rữa: “Nghĩ cho kỹ, ông ta chết hay là các ngươi cùng chết?”.
Tia sáng lập lòe thoáng lóe lên trong mắt Quỷ Thập Thất, khuôn mặt thanh tú ẩn trong bóng đêm, hắn nhìn ông già trước mặt một lúc lâu mới nâng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-phai-nguoi-tot/249240/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.