Lăng Kiệt nói hai câu đó với thái độ rất giận dữ đủ để khiến Giang Nam Tình sợ tới mức chết đứng! 
Cậu cúi thấp đầu, hàng mi dài rủ xuống, trong lòng nặng trĩu nỗi buồn. Hắn không nói thêm câu gì nữa, ngồi nhìn cậu. Bầu không khí trở nên yên tĩnh đến khi, Lăng Kiệt nghe được tiếng nấc nghẹn ngào từ người đối diện. Lăng Kiệt hoảng hốt:"Sao tự nhiên lại khóc???" 
Giang Nam Tình lấy hai tay che mặt khóc thút thít nhưng những giọt nước mắt trong suốt cứ tự tuôn ra. 
Lăng Kiệt đứng dậy muốn tới gần cậu. Nhưng không ngờ cậu nhanh hơn, cậu vội vàng đứng dậy rồi chạy đi mất. 
"Khoan đã..." 
Lăng Kiệt định đuổi theo nhưng hắn thấy cậu chạy vào phòng nên thôi. Có thể là cậu cần một nơi yên tĩnh để xua tan nỗi buồn trong lòng. 
Ở cạnh tôi, em khổ tâm lắm sao? Đối với em, tôi đáng ghét lắm sao?... 
Lăng Kiệt hai mắt đầy sát khí của một tên sát thủ. Khuôn mặt hắn lúc này u ám đến đáng sợ. Hắn phẫn nộ đến mức cắn môi dưới đến rỉ máu mà không thấy đau. Hắn tức giận đến mức siết chặt cả hai bàn tay tới mức móng tay cào xước cả lòng bàn tay mà không thấy xót. Hắn đem tất cả cơn thịnh nộ dồn hết vào nắm đấm ở bàn tay phải rồi dữ tợn nện xuống mặt bàn thủy tinh đến UỲNH một tiếng!!! 
Tấm thủy tinh kia lập tức vỡ thành nhiều mảnh, rơi tán loạn trên sàn nhà, có mảnh bị văng lên rồi cứa qua khuôn mặt anh tuấn của hắn. Máu tươi chảy ra từ vết cắt trên mặt 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-phai-loi-cua-em/1500187/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.