Do sống trong sự cực khổ và đầy vất vả nên cô cũng hiểu được giá trị của tình thương gia đình như thế nào, dù cho có thăng trầm đến mấy thì tình cảm của người thân đối với nhau luôn luôn vững chắc như keo sơn. Làm dâu Bạch gia rồi, cô bỗng nhớ hương vị ẩm mốc của cái chợ nghèo nàn, hương thoang thoảng của chút cỏ dại ven đường và thèm nghe tiếng ồn ào của cái quán bán hàng buổi tối...
- Ái Chi, Niên Tử đâu rồi?
- Ái Chi...?
Ái Chi thẫn thờ mãi, chẳng nghe thấy tiếng gọi của bà nội, cho đến khi bà dùng tay lay nhẹ cô, Ái Chi mới cảm nhận được, liền cúi đầu
- dạ nội gọi con
- ta hỏi Niên Tử đâu rồi?
- con...con...con..
Ái Chi hơi lúng túng, đêm qua cô mơ mơ màng màng, ngủ thiếp đi vì mệt nên không hay biết điều gì, sáng dậy đã không thấy hắn đâu, nếu bây giờ cô trả lời "không biết" thì chắc chắn bà nội sẽ tra hỏi cặn kẽ hơn, làm sao cho thõa đáng?
**(Ở thời đại này, tân lang và tân nương trong đêm động phòng hoa chúc mà không ngủ cùng nhau, tân nương sẽ bị cho là không biết giữ tiết, làm phật lòng chồng mình, giỡ thói trăng hoa trước khi thành thân, chuyện này để cho người đời biết được, không tránh khỏi lời dèm pha tiếng lại, đến mức tân nương có thể bị bắt tự vẫn, kết liễu cuộc đời mình vì phạm uy)**
- con làm sao vậy Ái Chi, nét mặt con hơi xanh xao đó? Niên Tử đâu? sao không cùng con xuống đây?
Từ ngoài vọng vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-phai-la-nu-chinh/221398/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.