Hắn không kiềm lòng được, dùng tay đấm thật mạnh vào chiếc gương phía trước mặt. Từng mãnh vỡ ra, rỉ rọt những giọt máu tuông. Hắn câm phẩn những lời nói này, hắn yêu cô đến thế nhưng cớ làm sao lại nghe những lời đau lòng ấy
- em chắc chứ?
- em muốn anh... vì nội... vì dòng họ Bạch... xin anh...
Vừa nói, nước mắt cô rơi rất nhiều. Có ai nào muốn mình phải làm thiếp, làm vợ lẽ cho chính người mình yêu đâu chứ! Nhưng căn bản, đời không như là mơ, cho nên số phận đành phận thuận theo như thế
Hắn tiến đến chỗ cô, cầm lấy chiếc cằm nhỏ nhắn đó. Bàn tay mặc dù máu chảy nhưng làm sao nhưng vũ bảo đang chảy trong tâm can hắn!
- trước giờ.. em từng yêu anh chứ?
- em yêu anh.. dường như em không thể nào ngừng yêu anh được. Em không muốn trốn tránh sự thật này nữa, em không muốn... anh vì em mà để cho cả Bạch gia phải khó xử...xin anh, anh không vì họ.. vậy có thể... vì em được không?
Nghe Vĩ Ngạ nói, hắn không khỏi đau lòng. Hắn dùng bàn tay rướm máu ôm chặt lấy người con gái bé nhỏ đó. Bất đắt dĩ bị dồn vào đường cùng, hắn đành ưng thuận!
- -------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Cô băng bó vết thương tay cho hắn xong. May mà hôm nay bà nội không có ở đây, nếu không thì chẳng biết trận lôi đình nào sẽ ập đến
Hắn đưa cô ra xe, cả 2 cùng nhau đi dạo quanh khắp nơi rồi hắn đưa cô về nhà nghĩ ngơi, dặn dò đủ điều, hắn sợ cô không chịu nổi áp lực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-phai-la-nu-chinh/221391/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.