Sau tất cả những ngày làm việc vất vả ở bảo tàng nghệ thuật, Ái Chi tranh thủ nghĩ ngơi bằng cách đi đến quán cà phê quen thuộc.
Thời tiết Nhật Bản vào mùa này khá lạnh. Tuy nhiên không cái lạnh nào lạnh bằng tâm hồn của một con người dần lụi tàn đi mất. Cô nhìn mọi thứ xung quanh, chúng nó chắc hẳn cũng buồn như cô vậy! Nhìn xem, bầu trời hôm nay chỉ là một màu xám xịt.
- cứ uống cà phê liên tục như thế trong một tuần không tốt cho sức khỏe của cô đâu!
Cô cứ thản nhiên cầm ly cà phê nóng trên tay và bước đi. Bỏ mặc lời nói đang vọng sau lưng.
- anh đừng đến gặp tôi nữa, đã nói là tôi không bao giờ hợp tác với anh.
- cô giận tôi cũng được, nghĩ về tôi sao cũng được, nhưng đừng vì thế mà không cùng tôi xây dựng nên việc này được không?
Cô đi chậm lại. Hắn đang nói chuyện tử tế với cô sao? Hắn đang dùng lời nói nhẹ nhàng nhất có thể để muốn cô hợp tác với hắn? Đây có phải là thiếu gia của Bạch gia ngày trước cô từng biết đến không?
Cô thở dài. Làn khói bay bay trong gió. Cô xoay người lại nhìn thẳng vào mắt hắn. Cô cố giữ sự bình tỉnh nhất có thể để nói với hắn những lời thật nhất.
- tôi - không - muốn - hợp - tác - cùng - anh! Vậy đủ chưa?
Ái Chi nhanh chân băng qua đường. Con phố tuyết trắng xóa, nhìn xa rất khó thấy đường đi. Bất ngờ có một chiếc xe tải con chạy đến như muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-phai-la-nu-chinh/1112026/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.