Đã hơn 1 năm kể từ lúc rời đi, Ái Chi lẻ loi đến nơi đất khách quê người trong sự tuyệt vọng. Cũng may là ở nơi đây cô còn có sự giúp đở của một người tốt, người ấy giúp cô có được một công việc ổn định so với ngày cô chập chững bước tới nơi này.
Cô thuê một nơi ở nhỏ ở cuối con đường ngoại ô thành phố Nhật Bản. Chi phí sinh hoạt hàng tháng đều được chi tiêu một cách hợp lý cho nên cuộc sống hiện giờ của cô rất ổn.
- em vẫn chưa trả lời anh về câu hỏi tuần trước. - câu nói vọng từ đằng sau lưng cô là Tụ Thanh - người mà đã giúp cô có thêm động lực vực dậy từ khi bước chân ở đây.
Cô vẫn im lặng, mĩm cưởi. Cô đẹp hơn rất nhiều so với ngày trước. Dáng đi thanh mảnh, mái tóc óng dài lăn tăn trên phố. Những nổi đau ngày đó đã tiếp thêm phần sức mạnh cho cô bây giờ. Quả thật, cô tưởng chừng như mất hết lý trí khi rơi vào nghịch cảnh đó.
- nếu em vẫn chưa có câu trả lời... được! Hôm nay anh sẽ đưa em đi đến quán ăn này, nhất định nó sẽ làm ăn cảm thấy thích thú và trả lời cho xem
- đi ăn sao? ơ.. nhưng em chỉ vừa mới...
Cô vừa từ trung tâm nghệ thuật sản xuất đồ gốm về, chưa kịp thay đồ và nghĩ ngơi thì đã bị anh đưa đi... Cũng may là cuối tuần nên công việc cũng thơi thả cho cô.
Tại quán..
- em thấy khung cảnh nơi đây như thế nào?
Cô đưa mắt nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-phai-la-nu-chinh/1112020/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.