Không cần bàn cãi, nhà Bạch gia mở tiệc linh đình mừng ngày Bạch Niên Tử trở về. Bà nội ngày ngày với khuôn mặt u buồn giờ đã trở nên tươi vui hơn hẳn. Đặc biệt là Ái Chi, từ ngày hắn đi, cô chưa thấy lần nào tâm trạng khá hơn như thế.
- Ái... à, chị dâu... chị vào nhà nghĩ ngơi một lát đi, ở đây em lo được rồi
Bạch Cẩn thấy Ái Chi đầu tắt mặt tối, quây quần bên khách mời trong bữa tiệc không ngơi tay liền đi đến giúp đỡ cô một tay.
Mối quan hệ của hai người cũng từ từ khá hơn, mặc dù đôi chút cũng khó lòng gặp phải những danh từ xưng hô, nhưng đến hiện tại đã hạn chế hết nấc có thể
- cậu cứ để đó, việc này không khó khăn gì, tôi làm được cả
- vậy em đứng đây với chị, dù sao thì hôm nay nhà mình tập trung đãi tiệc mừng khác, người làm thi phải có người phụ giúp mới mau chóng
- à... ừm.. cám ơn cậu. Vậy giờ cậu ra kia mời khách vào đây nha
Ái Chi đi vào bếp gọi người mang thức ăn lên mâm. Tất bất không ngơi tay nhưng cô lấy đó làm niềm vui nho nhỏ cho mừng. Nghĩ củng mau thật mau, chỉ một năm nữa thôi thì cô không còn là người của Bạch gia nữa rồi. Nơi đây tuy cô gắn bó không nhiều nhưng cũng đủ khiến nỗi nhớ nhung khi xa lên gấp bội.
Vì người qua kẻ lại hơi nhiều, không gian hơi khó đi, cho nên một người đang bưng thức ăn lên chẳng may va vào người cô. Ái Chi chưa kịp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-phai-la-nu-chinh/1112007/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.