Đúng vậy, cậu không còn giống như trước kia… Tưởng Dao nghĩ như thế.
Có một ý nghĩ kì quái chợt lóe qua trong đầu cô, nhưng chỉ là chợt thoáng qua thôi, trong ba năm này cậu trở thành người khác rồi.
Cô nhớ lại dáng vẻ trước kia của cậu, không rõ rốt cuộc suy nghĩ trong đầu này có ý nghĩa gì, nhưng nói thật không thay đổi thì không phải là cậu.
“Còn tôi…” Cô đột nhiên nhìn cậu hỏi, “Cậu có cảm thấy tôi thay đổi không?”
Cậu cũng nhìn cô, dù trong bóng tối, bọn họ chỉ nhìn thấy ánh sáng trong mắt đối phương.
“Đương nhiên mỗi người đều thay đổi.”
Tưởng Dao im lặng nắm tay cậu, không biết nói gì đáp lại.
“Sau đó thì sao?” Đây là câu cô hỏi nhiều nhất đêm hôm nay, “Cậu trở về khi nào vậy?”
“Nửa năm trước.” Cậu đáp.
“Cậu…” Cô hơi do dự, mới hỏi, “Không nghĩ tới việc đi tìm tôi sao?”
Những lời này vừa ra khỏi miệng, cô hơi xấu hổ. Tại sao cậu còn đến tìm cô, một người từng khiến cậu tổn thương chứ? Tại sao phải làm như vậy?
Chúc Gia Dịch im lặng khiến người ta ngạt thở.
Cô thậm chí không dám phát ra tiếng thở.
“Nghĩ chứ…” Cậu đột nhiên nói bằng giọng rất khẽ, “Chỉ cần sau đó tôi nghĩ đừng làm như vậy thì tốt hơn.”
Cho đến khi cậu nói hết lời, cô hít một hơi thật sâu, cảm thấy trong lồng ngực tràn ngập dưỡng khí.
“Lúc ở… trong phòng họp nhìn thấy cậu…” Cô hơi khó khăn nói, “Tôi cảm thấy mình quả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-phai-khuc-tinh-ca/2068799/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.