Nếu như có thể làm lại chân thành đối đãi nhau
Không ai nghi ngờ ai thì chẳng có lý do gì để xa cách
Nếu như có thể làm lại hãy coi kỷ niệm như cát bụi
Trái tim chưa từng bị tổn thương sẽ có thể yêu không tổn hại
Nhưng mà làm lại thì lại chẳng thể đảm bảo tình yêu này sẽ thành công hay thất bại
Phải làm lại bao nhiêu lần mới hiểu ra được điều ấy
…………
Trong chớp mắt Tưởng Dao cho rằng mình nghe nhầm, hoặc đó chỉ là âm thanh truyền đến từ trong đầu cô thôi, nhưng khi cô ngẩng đầu, phát hiện Chúc Gia Dịch ngồi đối diện cô cũng là vẻ mặt kinh ngạc lại khó xử, cô mới nhận ra đây không phải là ảo giác của cô, trong nhà hàng nhỏ bên bờ biển Hokkaido này, lúc này thực sự đang phát một ca khúc tiếng Trung. Âm nhạc nhẹ nhàng phối hợp với cảnh vật, Tưởng Dao nhìn xung quanh, phát hiện tất cả khách hàng đều đang thân thiện trò chuyện, hoàn toàn không có ai chú ý tới trong loa phát gì.
Tưởng Dao không khỏi cụp mắt, cô đoán Chúc Gia Dịch cũng vậy, hai người yên lặng ngồi, dù họ chỉ cách nhau một chiếc bàn, nhưng cảm giác xa cách còn mãnh liệt hơn so với vừa rồi.
“Xin lỗi.” Không biết bà chủ xông ra từ nơi nào, trong tay bưng khay đồ ăn, trên đó có hai bát mỳ bốc khói nghi ngút, “Đồ ăn hai vị gọi đây.”
Tưởng Dao kinh ngạc nhìn bà chủ đặt hai bát mỳ xếp lớp giống nhau y như đúc trên bàn: “Tôi không gọi…”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-phai-khuc-tinh-ca/2068797/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.