Một mặt tường phòng tầng hai của ngôi nhà cũ này đã sụp, từ xa nhìn giống như bánh bích quy sô cô la bị người ta cắn một miếng ở giữa. Mấy nhân viên công tác mặc đồng phục màu xám trèo lên thang dọn dẹp, quả thực giống như thợ thủ công trong đất nước người tí hon Lilliput.
Còn tôi đứng trong tuyết cách bọn họ hơn mười mét, hai tay đút túi quần, mũi đỏ bừng nhìn mọi chuyện.
“Tôi sẽ giảm giá phòng ngày hôm qua cho cô.” Không biết ông chủ mặc áo lông dày xuất hiện từ sau lưng tôi lúc nào.
Tôi quay đầu nhìn anh ta, có lẽ tuyết lớn khiến xung quanh trở nên trắng xóa, tôi không nhịn được nheo mắt lại: “Tại sao lại được giảm giá?”
“Bởi vì do sự cố này sẽ làm mất của cô hai đến ba tiếng, nên tôi sẽ giảm bảy phần trăm cho cô.” Anh ta cũng đút hai tay vào túi quần, đứng đó không nhúc nhích, quả thực giống như một pho tượng.
“Vậy hai mươi phần trăm thì sao?” Tôi buồn bực.
“Cô coi như là… hỗ trợ cứu tôi, nên cũng coi như đó là chút cảm tạ.”
“…” Tôi không nhịn được trợn trừng mắt, “Hóa ra cứu một người chỉ có giá trị bằng chút tiền đó thôi.”
“Không có cách nào cả.” Ông chủ nhún vai, “Tôi vốn tiện mà.”
Tôi rất muốn lườm anh ta, nhưng bị lời của anh ta làm bật cười.
“Đi nào, đến nhà hàng đối diện ăn trưa.” Trong giọng nói của anh ta chứa sự mệt mỏi.
Thực ra hôm qua sau khi xảy ra tai nạn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-phai-khuc-tinh-ca/2068786/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.