Một bức thư màu xanh được đưa tới trước mặt Tưởng Dao, cô kinh ngạc giật mình, nói không nên lời.
Chúc Gia Dịch đóng cửa phòng làm việc của Tưởng Dao lại, vẻ mặt đờ đẫn nhìn cô: “Em nói cho tôi biết đây là cái gì…”
Tưởng Dao ngẩng đầu, cố gắng để cho mình duy trì sự bình tĩnh. Sau tối hôm đó, đã mấy ngày hai người họ không gặp mặt, có lẽ Chúc Gia Dịch thực sự tức giận, không có chút tin tức nào. Cô từng có cảm giác thở phào nhẹ nhõm, nhưng lúc này cậu đứng ở trước mặt cô, vẻ mặt tái nhợt, đôi mắt thâm quầng, cô lại không khỏi cảm thấy khó chịu.
Cậu thấy cô không trả lời, không ầm ĩ cũng không tức giận, hai tay đút túi quần đứng trước bàn làm việc của cô, bướng bỉnh chờ đợi.
Tưởng Dao há hốc miệng, qua một lúc mới tìm lại được giọng nói của mình: “Chỉ là tôi… nhất thời cảm động…”
Bức thư màu xanh trên bàn dán một con tem màu xanh lá, đó là biểu tượng của Otaru, trên dấu bưu điện dùng tiếng Anh logo “Otaru”. Đây là bưu thiếp cô gửi cho cậu ở Otaru.
“Em nói cho tôi biết trong đó viết gì?” Cậu vẫn đút hai tay vào túi, đứng ở đó.
“…” Cô nói không ra lời, cuối cùng chỉ có thể lẩm bẩm, “Xin lỗi.”
“Tôi không thích nghe em giải thích.” Cậu lạnh lùng nhìn cô, trong mắt tràn ngập sự đau khổ, nhưng cậu vẫn giống như một người đàn ông trưởng thành, không biểu hiện ra ngoài, “Tôi chỉ muốn biết là tại sao.”
“…”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-phai-khuc-tinh-ca/2068784/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.