Không chiếm được thì vứt bỏ đi.
Bởi vì không chiếm được.
Mà phải thống khổ, phải căm hận, phải trở nên xấu xa.
Nhân loại có một thứ gọi là dục vọng.
Cho nên muốn buông tay cũng không thể nào được.
Sau đó sẽ lại thống khổ, sẽ căm hận, sẽ trở nên xấu xa.
Ly Trần lại đi, đi vào công ty, gặp Kỳ Diệp đáng yêu của hắn.
Dù cho ta muốn quên đi, muốn làm như chưa chuyện gì xảy ra, gương mặt cười tươi dửng dưng của Kỳ Diệp tựa như gai độc khiến ta đứng ngồi không yên, một nam nhân muốn yêu cầu cái gì với đối phương của mình đây? Yêu tất cả của chính mình, có thể cùng mình phân hưởng toàn bộ khoái nhạc lẫn đau thương, thân thể mềm mại xinh xắn như chú chim nhỏ nép vào người mình.. Mà những điều này, ta hoàn toàn không có.. Thế nhưng Kỳ Diệp có a..
Ngày hôm qua, Ly Trần cái gì cũng không nói, ta chạy đến công ty những tưởng có thể khiến hắn khó xử, còn ở trước mặt Kỳ Diệp đem chuyện xấu hổ của hắn nói ra, thế nhưng Ly Trần vẫn đối cậu mỉm cười, nụ cười ôn nhu ngập đầy bao dung, giang rộng đôi tay ôm lấy hắn.
Đau khổ quá.. Phiêu Dạ ôm chặt lấy thân thể của mình, tim đau đến mức không thể co bóp, không nhìn thấy hy vọng cũng không tìm thấy nơi nương tựa, đôi tay của hắn… Chặt chẽ dệt lên một tấm lưới thiên y vô phùng.
” Leng keng..”
Ly Trần? Phiêu Dạ lập tức ngồi dậy từ sofa, thế nhưng sau đó liền khôi phục lại trạng thái lãnh tĩnh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-phai-khong-yeu/107850/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.