” Bởi vì ta đã chết 18 năm, để sống sót, ta không thể không làm vậy.”
” Vậy ngươi có biết hay không, không có ngươi ta cũng chỉ có thể sống 18 năm?” Phiêu Dạ nhẹ nhàng ôm lấy hắn, khóc lóc ” Cái gì cũng được, ta chỉ muốn ở cạnh ngươi.”
” Hà tất chứ?” Ly Trần ôn nhu nói nhỏ ” Ở bên cạnh một nam nhân không thương yêu mình chính là khiến bản thân thống khổ, có gì tốt chứ?”
” Không có ngươi ta sẽ chết!” Phiêu Dạ thấp giọng cầu xin, chăm chú ôm lấy Ly Trần không muốn buông tay.
” Vậy hãy chết ở nơi nào mà ta không thấy đi!” Nới như vậy, Ly Trần lại càng ôm chặt Phiêu Dạ hơn, phảng phất như sợ cậu sẽ thật sự chạy đến chỗ hắn không thấy mà tự sát.
” Ta nghe lời có được không? Sẽ không hồ đồ, sẽ không gây phiền toái cho ngươi.” Thân thể của Phiêu Dạ mơ hồ run nhẹ ” Không phải ta sẽ chết, chết ngay trước mặt ngươi.”
Ly Trần trầm mặc, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài ” Thực sự sẽ không hồ đồ nữa?”
” Sẽ không, ta thề!”
” Vậy được rồi!” Ly Trần nhượng bộ, cẩn thận ôm con búp bê mỹ lệ như Phiêu Dạ vào lòng.
Ta là một sủng vật.
Sự tồn tại của ta, hắn dùng từ “chăn nuôi.”
Ta phải làm đúng bổn phận của một sủng vật.
Không thể yêu chủ nhân.
Không thể khiến chủ nhân phiền phức.
Trước khi chủ nhân về nhà phải tự làm đồ ăn,
Tự mình tắm,
Tự mình nằm ngủ.
Nếu có thời gian thì giặt quần áo hay quét tước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-phai-khong-yeu/107847/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.