Ta biết chính mình đang thay đổi, ta hòan tòan quên đi ta chỉ còn một mình, thầm nghĩ phải thế nào cuốn lấy hắn, phải dùng biện pháp dùng thủ đọan nào để Ly Trần giao tòan bộ trái tim lẫn tâm tư vào người ta, cho dù phải mất đi mình cũng không nuối tiếc!! Lần đầu tiên phát hiện, hóa ra khi đến mình yêu cũng điên cuồng như thế, đối với thời gian tới, Phiêu Dạ cảm thấy một mảnh trắng xóa, cái gì cũng không rõ, mà Ly Trần… Phiêu Dạ lẳng lặng ôm lấy chính mình, ta nên làm gì bây giờ?
Gian phòng an tĩnh đột nhiên vang lên tiếng mở cửa, Phiêu Dạ biết nhất định là Ly Trần, cho nên không ngẩng đầu, nếu Ly Trần nói cậu thất thường, thì cậu sẽ dùng toàn bộ ‘thất thường’ để khiến Ly Trần đau đầu!
” Phiêu Dạ?” Ly Trần nhẹ giọng kêu, bàn tay ấm áp thỏai mái vuốt ve sợi tóc của Phiêu Dạ.
Phiêu Dạ không đáp, chỉ làm như không nghe thấy.
” Làm sao vậy, ngồi dậy ăn chút gì đi?” Ly Trần thử kéo cậu đến.
Phiêu Dạ ngẩng đầu, tàn bạo, nhưng tràn đầy ai oán nhìn Ly Trần, sau đó lại nằm xuống giường.
Ly Trần không hiểu gì cho nên rất sửng sốt, sau đó nhẹ nhàng ôm lấy Phiêu Dạ, ghé vào lỗ tai cậu, nhẹ giọng hỏi ” Làm sao vậy? Khó chịu ở đâu à?”
” Ngươi mới bị bệnh ấy!” Phiêu Dạ giãy khỏi tay hắn, dùng ánh mắt tức giận đồng thời mang theo khinh bỉ nhìn Ly Trần, ánh mắt đầy ác ý chuyện đến hạ thể của Ly Trần.
Thần sắc giảm sút, Ly Trần vươn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-phai-khong-yeu/107844/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.