Ngày mà Tiêu An trở về, thành phố S vốn đang chìm ngập trong những cơn mưa dầm, lại trời quang mây tạnh hiếm thấy, ngày tháng mười và biểu cảm của Tiêu An giống nhau như đúc.
Dung Tiễn bất mãn giúp anh kéo hành lý, theo thói quen vuốt mái tóc ngắn, trợn mắt trừng Tiêu An: "Họ Tiêu thối, cậu có thể đừng lần nào cũng hành hạ mình thế này không? Làm người phải khiêm tốn, cậu không hiểu đạo lý này sao? Lại xem bản thân là công tử như ngọc rồi à?"
"Ừ, không sai." Tiêu An nhãn rỗi đi ở một bên, cả người ung dung đi bên cạnh càng làm nổi bật lên vẻ dịu dàng như ngọc: "Lục Lục cậu biết dùng cái tính từ bốn chữ này rồi sao?"
"Ừ đấy, cảm ơn lời khen, miệng nam mô bụng bồ dao găm."
Thiệu Tây Bội đứng ở giữa hai người, nghe cuộc đối thoại của họ cứ cười mãi, đưa tay ra định muốn đón lấy túi hành lý khác trên tay Tiêu An, Tiêu An nhẹ nhàng đưa tay ra ngăn cản, thấp giọng hỏi cô: "Bây giờ cậu vẫn làm việc ở cửa hàng thú cưng đó?"
Dung Tiễn thính tai, đứng ở bên cạnh vội vàng nói leo: "Bội Bội bây giờ đã là chủ cửa hàng rồi, Phó..."
Chữ thứ hai còn chưa kịp cất lên, ánh mắt của Thiệu Tây Bội sắc như đao kiếm đã phóng tới, Dung Tiễn lập tức ngậm miệng, nhanh chóng bổ sung: "Mọi người ở tiểu khu gần đó thi nhau đưa chó mèo đến, làm ăn khá tốt!"
Tiêu An nghe xong nụ cười càng sâu hơn: "Ăn trưa xong đưa tớ đi xem một chút nhé, Bội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-phai-em-khong-yeu/7876/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.