Editor: Thoa Xù
Năm mới tới rất nhanh, dĩ nhiên công việc cuối năm của Cục cảnh sát rất vất vả, bởi vì sau khi Tiêu An đi rồi vẫn chưa có người mới đến thay, Đơn Cảnh Xuyên gần như mất một cánh tay nhưng phải liên tục xử lý những hồ sơ lớn, cả thể xác và tinh thần đều vô cùng mệt mỏi.
Vì rất nhiều nguyên do, quan hệ của anh và Ngôn Kỳ cũng không trở lại thân thiết như trước đây nữa, ngoại trừ chuyện công việc, anh và Ngôn Kỳ trao đổi không nhiều lắm, chỉ biết là không bao lâu nữa Ngôn Kỳ sẽ chuẩn bị cưới Lương Kha.
Xế chiều, lúc anh vừa mới ăn cơm trưa xong trở lại lầu hai, vừa lên thì thấy một người không ngờ được đang đứng trước cửa phòng làm việc của mình, mấy anh cảnh vệ ở bên cạnh không dám tiến lên cản người kia, thấy anh trở lại vội vàng đứng nghiêm chào.
"Phó Cục trưởng!"
Người kia nghe tiếng cũng quay đầu lại, gật đầu với Đơn Cảnh Xuyên.
Đơn Cảnh Xuyên ra hiệu cho cảnh vệ có thể rời đi, tiến lên vài bước mở cửa phòng làm việc.
"Anh đến tìm tôi có chuyện gì?" Sau khi vào phòng, Đơn Cảnh Xuyên nhìn người kia ngồi xuống ghế sofa bắt chéo chân, trầm giọng hỏi.
Một khoảng thời gian rất lâu rồi anh chưa gặp lại Phó Chính, chỉ nghe được mọi người bên Thị ủy bị dồn cho một đống công việc, tới nỗi tiếng oán than khắp nơi ngay cả nhà cũng không thể về, hôm nay vừa thấy, cả người Phó Chính gầy đi không ít, hơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-phai-em-khong-yeu/1904549/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.