Edit: Panh Hoang
Beta: Thư
Cố Linh Nhan, Đơn Cảnh Xuyên và ông cụ Đơn vừa tới cửa phòng bệnh Thiệu Tây Bội, đã nghe thấy tất cả cuộc nói chuyện bên trong không sót một chữ nào.
Đơn Lợi và Cù Âm ở phía sau cũng đều rất sợ hãi, trên trán Đơn Cảnh Xuyên nổi đầy gân xanh, anh đỡ ông cụ Đơn cả người đang run rẩy ngã về phía sau.
Đám người Đơn Lợi nhìn thấy bộ dạng ông cụ sùi bọt mép sợ đến mức xanh cả mặt không cách nào nhúc nhích, Cố Linh Nhan vốn một tiếng thét chói tai đã ở bên khóe miệng, lúc này bỗng nhiên nghĩ tới chuyện gì, vừa bảo bà cụ Đơn đứng gần ở bên ngoài nhất lập tức tìm bác sĩ nâng khung đơn đến, vừa lớn tiếng gọi Đơn Cảnh Xuyên, "Anh và em cùng đặt thân thể của bác ấy bằng xuống, tay anh đệm dưới đầu nâng mặt bác ấy, nhanh lên!"
Đơn Cảnh Xuyên phản ứng rất nhanh, lập tức làm theo, Cố Linh Nhan đặt ông cụ ở trên mặt đất, đầu óc xoay chuyển rất nhanh, một tay nhanh chóng từ từ lấy răng giả từ trong miệng ông cụ Đơn ra, để đầu ông cụ đầu hơi nghiêng qua một bên, Đơn Cảnh Xuyên không nhanh không chậm, tay kia cũng phối hợp cởi mấy cái nút áo trên đồng phục bệnh nhân của ông cụ ra.
Bác sĩ nâng khung đơn cuối cùng cũng chạy tới, những người khác lúc này mới hồi phục lại tinh thần giúp đỡ bác sĩ nhanh chóng đẩy về phía phòng cấp cứu.
Sau khi đưa người vào bên trong, chân Cù Âm mềm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-phai-em-khong-yeu/1904543/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.