Thiệu Tây Bội thấy Phó Lăng trong nháy mắt lông tơ trên người đều dựng đứng, Phó Thiên thông minh, vội vàng tiến lên phía trước cầm cặp công văn trong tay Phó Lăng, cười híp mắt giới thiệu, "Ba, đây là chị Bội Bội."
Phó Lăng làm chính trị, trong lòng tính toán cái gì, đến trên thể diện lại là một chuyện khác, ông ta ngẩng đầu nhìn Thiệu Tây Bội, không nóng không lạnh mở miệng, "Chào cháu."
"Chào bác..." Bộ dạng của Phó Chính rất giống ba anh ta, Thiệu Tây Bội đối mặt với phiên bản trung niên của Phó Chính không chút hồi hộp mà ra một thân mồ hôi lạnh, giọng nói cũng hơi run run.
"Ngồi." Phó Lăng đi vào phòng khách, "Ban nãy có hội nghị khẩn cho nên về trễ, không để ý ở lại một lúc chứ?"
"Được bác trai." Thiệu Tây Bội và Phó Thiên trao đổi ánh mắt, sau đó ra hiệu cô không cần hồi hộp, làm việc tùy theo hoàn cảnh, cô nhéo lòng bàn tay, ngồi ở trên ghế sa lon bên cạnh Phó Chính.
"Lúc thành phố J xảy ra lũ lụt cháu đang ở đó đúng không?" Phó Lăng nhận lấy chén trà Lâm Văn đưa tới, nhấp một ngụm thản nhiên hỏi.
"Vâng." Cô gật đầu.
"Phó Chính xảy ra tai nạn xe mỗi ngày người tới bồi nó cả đêm cũng là cháu." Phó Lăng không chút hoang mang, dùng chính là câu trần thuật.
Thiệu Tây Bội như đứng trên đống lửa, như ngồi đống than, khẽ lên tiếng.
"Nó chưa từng nói với chúng ta về cháu." Ông ta nhìn về ánh mắt của cô, "Hai đứa biết nhau bao lâu rồi?"
"... Tám năm." Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng ép mình ngẩng đầu chống lại ánh mắt của Phó Lăng.
Vừa nói ra câu này, biểu cảm trên mặt của Phó Lăng và Lâm Vân đều hơi kinh ngạc, Phó Chính bình thường chưa bao giờ đối xử khác biệt với bạn gái, ngay cả vị hôn thê là Lương Kha cũng không có chút tình cảm nào điều kiện tiên quyết của anh ta là vì con đường làm quan nên lựa chọn phụ thuộc vào.
Anh vậy mà lại ở dưới tầm mắt của bọn họ, che giấu một cô bé tám năm.
"Ba mẹ cháu ở đâu?" Phó Lăng tỉnh bơ, càng cẩn thận nhìn mặt mày của cô.
"Con hóa ra còn chưa biết ba có thói quen xét hỏi hộ khẩu của người khác." Thiệu Tây Bội còn chưa trả lời, Phó Chính đã đi từ cửa trước tới, mặt không chút thay đổi nhìn Phó Lăng, "Hỏi xong chưa?"
Anh ta từ trên cao nhìn xuống, cha con hai cha con nhìn nhau một lúc, Phó Lăng hờ hững thu hồi tầm mắt, "Nếu như con có thể vứt bỏ con gái bảo bối của Lương Vũ ở hội trường, không quan tâm đến mặt mũi của ta và mẹ con, dù thế nào ta cũng phải truy tìm nguyên nhân?"
"Hiện tại chí ít còn chưa có người dám leo đến trên đầu nhà họ Phó, làm sao ba cũng bắt đầu học nói huyên thuyên đoán lung tung của người ta vậy ba?" Phó Chính dắt Thiệu Tây Bội, "Cha biết chuyện của con luôn luôn không cần bất cứ ai đến làm chủ, vô luận chuyện gì."
Cô bị anh dắt ra ngoài, bối rối tạm biệt Lâm Vân và Phó Lăng, "Bác trai bác gái, cháu đi trước, xin lỗi hôm nay làm phiền hai bác."
Sắc mặt Phó Lăng hơi phức tạp, Lâm Văn xấu hổ đến ngay cả thở mạnh cũng không dám, Phó Thiên chạy đuổi theo tiễn bọn họ ra cửa, trong lòng hung hăng đổ mồ hôi dùm bọn họ.
***
Trong quán bar tiếng nhạc sập sình đinh tai nhức óc, Hân Dĩnh vừa mới thoát thân khỏi sàn nhảy, giơ tay lấy một ly rượu ở trên quầy bar uống một hơi cạn sạch, "Thích!" Một tay cô vỗ trên bả vai Đơn Cảnh Xuyên, "Tôi biết cậu không thích nơi này, nhưng cũng không cần phải duy trì vẻ mặt thâm thù đại hận lâu như vậy chứ!"
Đơn Cảnh Xuyên mím môi không nói lời nào, trầm mặc để ly rượu chưa uống trở lại trên bàn.
"Loại vẻ mặt táo bón này đương nhiên là mới cãi nhau với cô gái xù lông nhà cậu rồi." Ân Kỷ Hồng gục ở bên cạnh vô cùng buồn chán nghịch di động, "Tôi nói Nồi nè, loại thời điểm này cậu còn khó chịu cọng lông à? Cô ấy với cậu không vui vẻ cậu đi hỏi rõ ràng sau khi sáng tỏ thì hôn hít mạnh lên không phải tốt rồi sao?"
Hân Dĩnh ở bên cạnh chợt cười, liên tục dựng thẳng ngón cái với Ân Kỷ Hồng.
"Tôi còn muốn đi tìm Mạt Mạt đây, không rảnh nhìn cậu bày ra một bộ pho tượng lớn, cậu có đi hay không?" Ân Kỷ Hồng nhảy từ trên ghế cao xuống.
Đơn Cảnh Xuyên nhíu nhíu mày, ngẩng đầu nhìn Hân Dĩnh trầm giọng nói, "Vậy tôi đi trước."
"Đi đi, đi đi." Hân Dĩnh không sao cả khoát tay với anh, dùng một loại ánh mắt nhìn con mình khỏe mạnh lớn lên mà nhìn anh, "Cô gái nhỏ mà dỗ dành thì tốt, cậu cũng nên thay đổi tính xấu này đi, nhớ kỹ sớm sinh quý tử nha! Chờ sang năm tôi trở về có thể uống rượu mừng!"
Ân Kỷ Hồng bật cười, Đơn Cảnh Xuyên không do dự nữa, xoay người bước nhanh đi về phía gara.
...
Sau khi Cố Linh Nhan tắm xong luôn luôn ghé ở bên cạnh cửa sổ ngẩn người, bên ngoài Cao Kỳ Kỳ kêu gọi cô ra ăn cơm cô cũng không để ý, mặc cho Cao Kỳ Kỳ gõ sắp bể cửa.
Lúc này điện thoại di động đặt ở trên bàn bỗng rung lên, cô liếc một cái, ở trong lòng không ngừng nhắc nhở bản thân phải bình tĩnh, đưa tay từ từ bắt máy.
"Anh ở dưới lầu nhà em, em mau xuống dưới đi."
Cô vừa nghe thấy giọng của anh cái mũi cũng hơi chua xót, chống cánh tay lên nhìn xuống, quả nhiên thấy anh đang cầm điện thoại di động trầm mặc tựa ở bên cạnh xe.
"Anh có lời gì nói qua điện thoại cũng được, tôi đang ngủ ở trên giường." Cô thản nhiên nói.
Đơn Cảnh Xuyên nhíu nhíu mày, trầm mặc một lúc, "Em ăn cơm tối chưa?"
"Chưa." Cô thành thật trả lời, "Không muốn ăn."
Trong dự liệu hô hấp ở đầu bên kia hơi chậm lại, Cố Linh Nhan nhìn thấy bóng dáng mơ hồ của anh, cũng có thể đoán được vẻ mặt lúc này của anh nhất định còn đen hơn đáy nồi.
"Em đã quên lần trước từng nói gì sao?" Giọng của Đơn Cảnh Xuyên càng trầm hơn, "Hiện tại em lại vì giận anh, ngay cả cơm cũng không ăn?"
"Trí nhớ của tôi vẫn luôn không tốt." Hiện tại trong đầu của cô toàn bộ đều mặt của Hân Dĩnh và cuộc nói chuyện buổi chiều của bọn họ, "Anh có rảnh để ý tới tôi có tức giận hay không, còn không bằng nhớ tới hàng xóm xinh đẹp của anh đã trở lại, tiếp tục tiền duyên với cô ấy?"
Đơn Cảnh Xuyên không ngờ cô sẽ nhắc tới Hân Dĩnh, chậm rãi nói, "Cô ấy với anh từ nhỏ lớn lên cùng nhau, sau lại ra nước ngoài sống, thỉnh thoảng trở về một lần, lần đầu tiên sau khi gặp mặt anh đã nói với em rồi."
"Đúng, thanh mai trúc mã, hồng nhan tri kỷ, ông của anh cũng rất thích cô ấy, hai người cùng thế giới, hai người các anh là Kim Đồng Ngọc Nữ, xứng biết bao." Cố Linh Nhan nhanh mồm nhanh miệng nói châm chọc.
Lúc này trên cánh tay của anh đã có gân xanh nổi lên, kiềm chế một chút giọng nói, "Em nói chuyện cẩn thận."
"Tôi thích nói đấy." Tay cô chống ở trên cửa sổ, "Cứ như vậy đi, anh và cô ấy cùng một chỗ, tất cả đều vui vẻ, tôi cũng không cần phải nhìn sắc mặt người nhà của anh, xem ba anh có thích hay không."
Cuối cùng trên mặt Đơn Cảnh Xuyên cũng hiện lên một tia giận tái, "Cố Linh Nhan, nếu em giận anh vì Hân Dĩnh, vậy em thật sự rất ngang ngạnh."
"Đúng." Cô cười lạnh nói, "Tôi rất ngang ngạnh, anh tốt hơn chỗ nào? Tôi hiểu được bản thân không xứng với anh, cho nên cũng rất sợ anh rời khỏi tôi; anh dạy tôi tín nhiệm và thẳng thắn thành khẩn, tôi nghe giống như thánh chỉ; nhưng hiện tại tôi suy nghĩ cẩn thận, tôi thực sự không hầu hạ được ông cụ và toàn bộ người nhà anh, hiện tại cắt đứt một lần cũng không muộn, ba mẹ anh nhất định sẽ rất vui vì chuyện này."
"Hiện tại tôi rất tỉn táo, cũng không phải đang giận lẫy." Cô nhắm hai mắt lại "Đơn Cảnh Xuyên, không có ai là không thể thay thế, chúng ta thật sự không thích hợp."
Từng câu từng chữ của cô rơi vào trong tai anh, anh có thể cảm giác được, không có một câu nào giống bộ dạng làm nũng ăn vạ lúc bình thường, mà là giọng nói thật sự bình tĩnh mà lý trí.
"Được." Ánh sáng trong mắt Đơn Cảnh Xuyên dần dần tối xuống, khẽ cúp điện thoại.
Đèn đường lẻ tẻ chiếu ở bên chân anh, anh lẳng lặng tựa vào bên cạnh xe, trên mặt không một chút độ ấm, một lúc lâu "Bộp" một tiếng anh đập nát điện thoại trên mặt đất, mở cửa xe vội vã lên đường
Cố Linh Nhan lập tức ngã ngồi ở trên ghế, nước mắt "Ti tách" rớt xuống.
***
Sau khi ra khỏi nhà họ Phó Thiệu Tây Bội vẫn luôn hơi lo sợ bất an, ở trên xe nhìn thấy Phó Chính muốn nói lại thôi, bộ dạng anh ta ngược lại giống như không có chuyện gì xảy ra, sau khi về nhà thay đổi quần áo đi tắm rửa.
Cô đi một phòng vệ sinh khác rửa mặt xong, cầm quần áo anh ta đã thay xuống ném vào máy giặt, lại lấy ra bàn là giúp anh ta là áo sơ mi, trong lòng vẫn luôn nghĩ tới thái độ và ánh mắt thăm dò của Phó Lăng.
Phó Chính vừa mới tắm xong đi ra đã thấy cô thất thần, thiếu chút nữa cầm bàn là là về phía trên tay mình, vội vàng trách mắng một tiếng, đi tới chộp lấy cái bàn là ở trong tay cô cất kỹ ở bên cạnh.
"Làm sao em không trực tiếp đưa tay mình vào trong lò vi sóng đi?" Tóc anh ta còn ướt sũng, không đeo mắt kính ánh mắt lại giống dao găm quét trên mặt của cô.
Thiệu Tây Bội hồi thần, thở dài nói, "Em nghĩ anh vừa mới nói chuyện với ba anh như vậy, bác ấy càng thêm có thành kiến với em. Trước kia anh hủy hôn với Lương Kha, bác ấy vốn đã không có ấn tượng tốt với em rồi, hiện tại lại tăng thêm chuyện lừa gạt nhiều năm như vậy."
Anh trầm mặc vừa lau tóc vừa nghe cô chậm rãi nói chuyện, "Ông ấy nghĩ như thế nào mắc mớ gì tới em?"
"Bác ấy là ba anh, nếu anh cưới..." Nói được một nửa, cô vội vàng thu miệng, lúc này Phó Chình cầm khăn lau mặt vắt ở trên ghế dựa, thản nhiên hỏi, "Cưới ai?"
Lúc Thiệu Tây Bôi nhìn thẳng anh trong đầu ong ong một vùng, hơi hoảng hốt muốn xoay người, ai ngờ anh chặn ngang ôm lấy cô, sải bước đi vào phòng ngủ mở đèn lên, ôm cô quăng đến trên giường.
Trong phòng sáng choang, cô bị anh áp dưới thân, hai cái đùi bị anh dùng đầu gối đẩy đến cực mở, nơi nào đó nóng hôi hổi của anh đặt ở chỗ ẩm ướt của cô, "Cưới ai, tại sao không nói chuyện, hả?"
Cô chỉ thấy cả người run rẩy từng đợt, có ý muốn hút anh vào bên trong, không biết anh làm sao không có mảy may sai lầm, chính diện chống đỡ toàn bộ bên ngoài rất tốt, trong tiếng hít thở dày đặc, giọt nước trên trán anh chậm rãi nhỏ xuống trước ngực cô, tuyệt hảo mà mị hoặc.
"Không biết..." Cô nhắm mắt lại hai tay bấm lên cánh tay anh, hai má ửng hồng khẽ lắc mông, "Em không biết..."
"Tại sao em lại không biết?" Anh nhẫn nại đến trên trán nổi đầy gân xanh, ác ý dùng “đỉnh đầu” nhẹ nhàng vùi vào một chút, "Nói cho anh biết, anh sẽ cho em
Lúc này Thiệu Tây Bội mở mắt ra, hốc mắt hồng hồng, trên khuôn mặt tinh xảo không nói lên lời là biểu cảm gì, mê ly làm cho say lòng người, "... Em sao?"
Là em sao? Hiện tại anh làm cho em cảm thấy có thể chuyên tâm đưa tay là có thể chạm tới, cũng là vì muốn kết hôn với em người từng khiến anh không để vào mắt nhiều năm như vậy sao?
Phó Chính không nói gì, bỗng cúi đầu cắn môi của cô, phía dưới nặng nề mà rất nhanh đi vào.
Anh chưa bao giờ dùng sức muốn cô như vậy, giống như muốn mình hòa vào trong cơ thể cô, bên tai cô chỉ có tiếng va chạm rỏ ràng, từng chút từng chút, đội lên đến khi lục phủ ngũ tạng của cô đều đau.
Lọt vào trong tầm mắt chính là chỗ cánh hoa phấn nộn của cô, gần như bị anh mài đến sắp nhỏ ra máu, Phó Chính híp mắt lại, nâng mông của cô lên, dùng sức ôm hai cái đùi như sắp gãy của cô đến trước ngực.
Ở trong mắt anh, dịch hoa trong suốt từ nơi tư mật của cô chảy ra ngoài thật khiến cho người ta bị mê hoặc dẫn tới động tác của anh tăng tốc lên, anh nhanh chóng hôn cô, từ từ nuốt lấy tiếng ngâm khó khăn khàn khàn vang lên của thiệu tây bội. Cô dùng móng tay ra sức bóp vào lưng anh lắc đầu cầu anh buông tha, khóc tới mức gối đầu đều ướt.
Mỗi một cái tiến vào của Phó Chính đều chui vào toàn bộ, ngay cả một chút khe hở cũng không thừa, từng cái đánh lên chỗ non mềm nhất kia của cô, khoái cảm liên tiếp ngập đầu, thân thể cô sít chặt, liên đới một cái cuối cùng của anh, trong cơ thể phun ra dịch nóng bỏng, rốt cục cô hôn mê bất tỉnh.
"Ah." Anh chậm rãi rút bản thân che ở trên người cô ra, cúi đầu hôn ánh mắt của cô.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]