Editor: Rùa Lười
________________________
Bây giờ ở nhà họ Cố, trừ Cao Kỳ Kỳ ra, chỉ có mấy bà thím hàng xóm đang xoa mạt chược hoặc đang lớn tiếng tán gẫu.
Mà ánh mắt của mọi người cũng không hẹn mà cùng, trực tiếp đặt lên người con trai duy nhất trong nhà.
Sắc mặt Đơn Cảnh Xuyên trầm ổn, mặc cho họ quan sát, chỉ không cao ngạo mà cũng chẳng siểm nịnh nhìn Cao Kỳ Kỳ.
"Chị Cao, đây là bạn trai của Nhan Nhan nhà chị sao?" Một bà dì không nhịn được, thả quân mạt chược trong tay xuống, híp mắt hỏi.
"Quỷ mới biết." Cao Kỳ Kỳ thổi ra một hơi khói thuốc, nhíu mày nhìn Đơn Cảnh Xuyên nói: "Đúng lúc quá, bồn cầu nhà tôi bị hư rồi, cậu đi thông một cái đi."
Chân Cố Linh Nhan mềm ra, vừa định nhảy ra khỏi ghế salon thì đã đau đến nỗi ngã sấp. Sắc mặt Đơn Cảnh Xuyên không đổi, gật đầu đứng dậy đi về phía nhà vệ sinh.
"Cao Kỳ Kỳ mẹ thật quá đáng!" Quả thật là Cố Linh Nhan muốn ném cái gạt tàn trên bàn sang bên đó, nhưng lại nhớ lại lời của Đơn Cảnh Xuyên, cô kiềm chế lại, nắm chặt tay: "Sao mẹ lại có thành kiến với bạn trai con như vậy?!"
Mấy bà dì ở đây đều quen với mẹ con nhà này, tất cả đều bày ra vẻ mặt ta đây không liên quan, Cao Kỳ Kỳ cười lạnh một tiếng: "Bạn trai? Lông cánh còn chưa mọc đủ mà đã đòi nói chuyện yêu đương?"
Cố Linh Nhan giận đến phát run, "Mẹ thì hiểu! Hài cốt ba tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-phai-em-khong-yeu/1904524/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.