Tháng mười hai ở thành phố S dù cho có mặc nhiều quần áo như thế nào thì vẫn lạnh đến run người, Dung Tiễn rời khỏi ghế lái chưa tới vài phút liền chảy nước mũi, không nhịn được cọ tới cọ lui hai chân của mình.
Chiếc xe jeep ở phía sau không bao lâu cũng lái vào trong trang viên rồi ngừng lại, Tiêu An mở cửa xe, cầm lấy chiếc áo khoác màu đen, cả người trong gió rét cũng vô cùng sáng lạn, bà thím ở trong trang viện chạy ra đón khi nhìn thấy anh cũng cười đến nỗi không khép miệng lại được, nhiệt tình nghênh đón đám người bọn họ vào trong.
“Lục Lục, cậu chạy nhanh thật đấy.” Thiệu Tây Bội từ trong xe của Tiêu An bước xuống, buồn cười đá đá Dung Tiễn: “Mau lau nước mũi của cậu đi.”
“Em gái cậu, Tiêu An cái người này thật sự là bị bệnh thần kinh rồi.” Dung Tiễn run rẩy xông thẳng vào trong nhà: “Trời lạnh như vậy anh ta lại đến vùng ngoại ô xa xôi để ăn thịt nướng, tại sao anh ta không đi Bắc Cực nướng thịt luôn đi!”
“Thân thể cô nhóc cũng yếu ớt ghê.” Ngôn Kỳ ngẩng đầu lên khinh thường lườm một cái: “Lạnh cái gì mà lạnh, nhìn em nói thì người già cũng cảm thấy đầy sức sống!”
“Còn em nhìn anh thì đã thấy ít luyện tập rồi!” Dung Tiễn nhíu mày, một cú đá xoẹt qua, Ngôn Kỳ vội vàng nhảy ra, Đơn Cảnh Xuyên ngồi ở phía sau phản ứng cũng nhanh nhạy, kéo theo người phía sau lùi một bước không có bất kỳ tổn thương nào.
“Lục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-phai-em-khong-yeu/1904480/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.