Nhược Băng uỷ khuất đứng yên không dám nhúc nhích.
“Đau thì nhắm mắt lại cho tôi.”
Một chút gì đó ôn hoà xen lẫn khiến tim Nhược Băng khẽ đập chệch một nhịp. Người này cũng có mặt dịu dàng đó chứ...
Cảm giác tê dại truyền dần theo từng ngón tay của người đàn ông.
Dù cách một lớp mặt nạ Nhược Băng vẫn cảm giác được hơi nóng phả vào cổ cô.
Mạc Tu Nghiêu vuốt ve cái cổ cao trắng ngấn của cô, khẽ lau đi vết máu vừa nãy do anh gây ra. Anh cẩn thận, tỉ mỉ, ôn nhu như thể đây là vật quý báu nhất thế gian vậy.
Nhược Băng cảm giác ở người đàn ông này có chút gì đó quyến rũ, lại có một chút ma mị làm người ta muốn đắm chìm trong đó dù biết vạn kiếp bất phục. Không hiểu sao cô cảm giác hơi thở kia thân thuộc đến thế, không thể nào là anh được, cô lại ảo giác rồi!
Cô làm sao vậy chứ?
Đứng trước một người xa lạ cô lại không nói thành lời. Nhưng, anh ta đúng là người xa lạ ư?
Vì sao cảm giác quen thuộc này cứ lấn chiếm tâm trí cô?
Vì sao cô lại có cảm giác khó hiểu này?
Nhược Băng nhắm mắt lắc đầu, bên kia ân cần hỏi han:
“ Sao thế? Ngại à?”
Nhược Băng lạnh lùng nói:
“ Đừng động vào người tôi!”
Mạc Tu Nghiêu không những không bỏ ngón tay đang vuốt ve chiếc cổ xinh xắn kia, trái lại thuận tay ôm cô vào lòng.
Nhược Băng tính nhân cơ hội tấn công vào yếu điểm của anh ta. Ai ngờ còn chưa kịp ra tay thì người đàn ông này đã bẻ cổ tay cô về phía đằng sau.
Nhược Băng trấn áp bản thân bình tĩnh, cười cười nói:
“ Anh buông tôi ra nói chuyện tử tế được không?”
Mạc Tu Nghiêu thản nhiên hỏi:
“ Ý cô là nãy giờ chúng ta không nói chuyện tử tế mà làm gì sao?”
Nhược Băng: “......”
Kì quái là rõ ràng giọng nói của người đàn ông này rất xa lạ nhưng lại khiến cho cô an lòng. Cảm giác an ổn trong vòng tay của một người xa lạ càng khiến Nhược Băng bất ngờ.
“ Anh...đừng....”
Mạc Tu Nghiêu cáu gắt:
“ Cô im miệng lại cho tôi.”
Đờ cờ mờ!!! Nhược Băng chửi thầm trong lòng, cô theo nguyên tắc ngươi không phạm ta, ta không phạm ngươi, chúng ta nước sông không phạm nước giếng. Ai động vào bà đây trước còn bày đặt quát tháo, chờ cô lấy lại đồ xem!!!
Cảnh vật xung quanh tối tăm, ánh sáng le lắt của dạ minh châu càng khiến vạn vật thêm mờ mờ ảo ảo.
Hai bóng người một cao một thấp sánh đôi nhau. Đây đáng lẽ là bức hoạ đẹp, đáng tiếc hiện giờ đang trong lăng mộ...
Này cũng hơi quỷ dị đi....
Vài giọt máu tươi rỉ ra, Nhược Băng cắn khoé môi.
“ Đau chết bà đây rồi!”
Từ nhỏ đến lớn cô luôn sợ đau- dù chỉ là một vết thương nhỏ. Cô chăm chỉ học nghệ một phần vì không muốn mình bị người khác tổn hại, đáng tiếc...
Mạc Tu Nghiêu ôn nhu nói, giọng anh lúc này bớt phần nào lạnh lùng, mang một chút trầm ấm.
“ Đừng sợ, ngoan...”
Cả thân thể Nhược Băng cứng lên với sự va chạm xa lạ từ người đàn ông. Không hiểu sao đứng trước mặt anh cô bỏ đi tầng phòng bị của mình, kêu đau....
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]