Tôi sinh ra trong một gia đình không được trọn vẹn.
Hồi nhỏ, thấy mấy đứa trẻ khác có bố mẹ bên cạnh chăm sóc, âu yếm tôi đều ghen tị vô cùng.
Chúng đều chế nhạo tôi “đồ không cha” và gọi mẹ tôi là “hồ ly tinh cướp chồng người khác”
Khi đó tôi không hiểu mẹ, oán giận bà lắm! Miệng đời thế gian thật đáng sợ biết bao, đã đẩy tình mẫu tử chúng tôi đi xa.
Năm tôi mười tuổi đã làm mọi công việc thấp nhất trong xã hội.
Bọn họ đều nhìn tôi với ánh mắt khinh bỉ. Không biết từ bao giờ tôi đã thấy không còn quan trọng nữa, tôi chỉ muốn một điều duy nhất là sống!
Năm tôi mười hai, mẹ tôi nói muốn lấy chồng. Tôi đã gặp ông ta- một người đàn ông tốt.
Thế nhưng với tất cả thành kiến trước đó, tôi đã sỉ nhục bà không biết liêm sỉ. Tôi nói nhà này, một là có ông ta, thì không có tôi hoặc có tôi thì không có ông ta.
Sau đó tôi bỏ nhà đi lang bạc khắp ba năm.
Tôi được vào tổ chức, nơi đây đã thay đổi con người tôi.
Tôi trở về nhà, mẹ vẫn mỉm cười nhìn tôi như ngày nào...
Nhưng là qua bức ảnh. Mẹ mất rồi!
Sau khi tôi đi một thời gian mẹ phát bệnh. Ngày nào mẹ cũng mong chờ tôi về...
Hoá ra mẹ rất thương tôi, mẹ không hề lấy ông ta.
Và năm xưa mẹ cũng là bị người ta cưỡng hiếp.
Khoảnh khắc đó tôi như chết lặng.
Tôi khóc như điên dại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-phai-em-khong-lay/1888217/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.