“ Ầm....”
Hai đầu con đường đất hoá cát với một tốc độ nhanh khủng khiếp tựa như chiếc đồng hồ cát đang trôi đi vô tình. Cát rơi- người chết.
Mọi người lùi dần về phía trung tâm con đường, sắc mặt tái nhợt.
Có những người mở miệng là nói đã theo con đường đạo mộ này là không sợ chết- giờ khắc đối mặt với tử thần này họ mới nhận ra sự sống quan trọng đến nhường nào.
Nhược Băng bình tĩnh đến cực điểm, lúc này phải giữ cái đầu lạnh.
Hố sâu xoáy cát, gió lốc mịt mù.
Đây chắc chắn là trận pháp của người xưa. Ắt để lại đường ra.
Đáy mắt cô loé sáng, rút nhanh khẩu PSS ngắm chuẩn trung tâm cơn xoáy.
Một nắm đấm bất chợt lướt ngang qua người Nhược Băng. Tuy nhiên lực đạo của cánh tay, độ nhanh nhậy không ăn thua với cô, Nhược Băng lé người, thân hình dẻo dai như con rắn.
“ Mẹ kiếp, giờ phút này cô muốn hơn thua với tôi?”
Bích Ngọc khuôn mặt đen xì, liều mạng nói:
“ Có chết tao cũng phải kéo mày theo.”
Đôi mắt Nhược Băng nheo lại, gằn từng chữ: “Mày đánh giá cao mình quá đấy!”
Bích Ngọc cười phá lên một cách dữ tợn: “ Ha ha tao sớm biết sẽ không đấu lại mày, đều tại mày anh trai tao mới chết. Trầm Tịch Dương, chết đi.”
Bích Ngọc lôi ra quả lựu đạn cỡ nhỏ. Fuck!!!! Trong khoảng không gian chật hẹp thế này chết cả lũ.
“ Mày biết anh tao là ai không? Anh tao là...”
“ Đoàng....”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-phai-em-khong-lay/1888214/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.