Châu Úc Thành vỗ tay “bộp bộp” luôn miệng khen ngợi:
“ Trầm tiểu thư thật lợi hại.”
Mọi người ở phía đằng sau đầu óc như được gột rửa- thì ra là vậy.
Riêng Bích Ngọc trối chết không chịu, bĩu môi:
“ Dăm ba trò xàm xí có gì giỏi, cũng chỉ là may mắn mà thôi!”
Có người lên tiếng bức xúc:
“ Bích Ngọc cô đừng làm ồn, Trầm tiểu thư đã cứu chúng ta đó.”
Đáy lòng Bích Ngọc cũng cảm giác may mắn, may mắn vì cô ta không cứng đầu, đi vào hai cửa kia.
Tuy nhiên miệng cô ta vẫn lẩm bẩm: “Chưa chi đã bênh cô ta, đúng là hồ ly tinh.”
Đối với bàn luận của mấy người này, Nhược Băng từ chối cho ý kiến.
Châu Úc Thành đột nhiên nhớ ra thứ gì đó, hỏi:
“ Còn câu
“Nơi này hoa trăng cách biệt
Nguyệt huyết lệ
Không hẹn ngày về”
thì sao Trầm tiểu thư? Có phải đây là mấu chốt giúp cô tìm ra cách cửa này?”
Nhược Băng gật đầu khen ngợi: “Cậu cũng tinh ý đó chứ!”
Châu Úc Thành gãi đầu, khuôn mặt đỏ bừng vì được khen, lí nhí giọng: “Trầm tiểu thư đừng trêu đùa tôi mà.”
Nhược Băng lắc đầu cười:
“ Được rồi! Cậu biết “nguyệt huyết lệ” là gì không?”
Châu Úc Thành: “ Nguyệt là mặt trăng, huyết là máu.”
Cậu thanh niên mở to đôi mắt như phát hiện ra cả một thế giới mới:
“A, đúng rồi, ở đây có phải nói đến hiện tượng trăng máu không?”
Nhược Băng: “Phải mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-phai-em-khong-lay/1888212/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.