Triệu Tử Hiên nhân cơ hội áp sát lại gần phía Nhược Băng, dùng thanh âm chỉ hai người nghe thấy.
“ Đừng sợ.”
Nhược Băng tự động nhích xa Triệu Tử Hiên, khinh bỉ không thèm nhếch mép với đại ý: bà đây là ai chứ, sao phải sợ.
“.........” Triệu Tử Hiên hình như quên mất con mèo nhỏ đằng kia là vua xa lộ, nữ hoàng bóng đêm đó!!! Cần anh che chở sao?
Quả nhiên đúng như Nhược Băng dự đoán, tảng đá che kín cửa kia nguỵ trang rất tự nhiên, có thể qua mắt được lũ người kia.
Chờ chúng đi khỏi đây rồi ra cũng chưa muộn.
Tiếng bước chân cách xa dần, chợt âm thanh tên thủ lĩnh vang lên.
“ Khoan đã, mắt chúng mày bị đui à? Đến xem kĩ tảng đá bên kia cho tao, có vết máu của con ả kia.”
Tim Nhược Băng nảy lên.
Mẹ kiếp, mắt thằng này phải gọi là mắt chó rồi!!!
Tiếng bước chân dồn dập tới gần, tầm mười người.
“ Thằng kia, tảng đá này không lớn, mày nhấc lên cho tao xem.”
Có tiếng cười của một tên.
“ Đại ca, không phải anh nghĩ cô ta đào hố nấp dưới đó chứ!”
Đúng là bà đây nấp nhưng không phải bên dưới mà sang ngang, vả lại cái hang đá này có sẵn, không phải bà đây đào nha!!!
Có chút ánh sáng len qua khe đá, thôi xong rồi, phải liều thôi!!
“Đại ca, phía bên kia có tin tức của ả.”
Tên đại ca ra hiệu.
“ Chúng ta đi.”
Nhược Băng chưa kịp an ổn thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-phai-em-khong-lay/1888199/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.