Nhược Băng cảm thấy mối nguy hiểm đang đe doạ mình, cô chọn cách im lặng không nói gì.
Cũng nhờ anh ta nên Nhược Băng đã hoàn toàn tỉnh ngủ.
Cô đưa mắt nhìn ra xa...
Mặt biển từng cơn sóng lung linh vỗ. Bầu trời màu ráng mỡ, mây trắng chen ngang, bao la vô cùng.
Đứng trước khung cảnh bao la như vậy càng làm người ta thấy nhỏ bé, cô đơn.
Nhược Băng quay sang nhìn Mạc Tu Nghiêu, hai người trầm mặc không biết nói gì.
Nhược Băng mím mỗi, khẽ nói:
“ Cảm ơn anh.”
“ Có chút cảm xúc nào chưa?”
“ Một chút.”
“ Bây giờ đem linh hồn của cô hoà vào cảnh vật. Hãy để trời, nước làm nền cho bức tranh cô vẽ ra. Hãy để sóng, gió làm nhạc cho bản nhạc của cô.”
Nhược Băng nhắm mắt, tự tưởng tượng trong đầu cảnh ban nãy, bên tai tiếng sóng ào ào, tiếng gió vi vu.
Cảm xúc trong cô dạt dào.
Chợt nghe âm thanh không từ tính bên cạnh vang lên.
“ Mở mắt ra.”
Ánh dương đã nhô lên trên mặt biển- đẹp quá! Nhược Băng đưa tay trước mặt. Ngón cái và ngón giữa tạo ra một khe hở, nheo mắt nhìn mặt trời qua đó.
“ Cô làm gì vậy?”
“ Làm mặt trời trở lên to lớn hơn.”
Mạc Tu Nghiêu bật cười:
“ Giáo viên địa lí của cô có dạy cô mặt trời gấp bao nhiêu lần trái đất thân yêu này không?”
“ Anh nhìn bầu trời bao la rộng lớn như thế, vì ở quá xa mặt trời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-phai-em-khong-lay/1888193/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.